Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1569: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Cẩm Thư (1)

"Cút ngay!" Nói xong, lão giả đạp mạnh hai chân, thân hình gầy gò giống như một cái chuông lớn lao về phía Gia Cát Uyên.
Mắt thấy sắp đụng trúng, Gia Cát Uyên trong nháy mắt đã dùng tay phải bấm quyết, thân hình chớp mắt nhanh hơn rất nhiều, mang theo tàn ảnh né tránh đối phương.
Lão giả dừng lại, xoay người hơi kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Uyên: "Chiêu này của ngươi là ai dạy cho?"
"Một số trò mèo ngày trước được bằng hữu ở học đường dạy."
"Không tệ, có thiên phú."
Nghe lời này, ánh mắt của Gia Cát Uyên mới vừa sáng lên, đối phương đã nói câu tiếp theo.
"Nhưng quy củ là quy củ! Có thiên phú thì sao? Biết chút trò hề thì thế nào? Nếu hiện tại ngươi đã là tạp dịch thì cứ thành thật làm việc vặt cho ta!"
Ở trong một chỗ hành lang che mưa ở Minh Luân Đường, Gia Cát Uyên vẻ mặt chán nản đi đến chỗ ở, lão giả kia vừa rồi khiến hắn ta bị thương không nhẹ, bất kể mình nói như thế nào, đối phương vẫn nói quy củ là quy củ, người nào thì nên làm việc gì, tuyệt đối không thể đi quá giới hạn dù chỉ một chút.
Làm việc vặt thì làm việc vặt, cũng không phải chính mình không vui vẻ làm việc, nhưng cố tình không dạy cái gì cả, bản thân trăm cay nghìn đắng chạy đến đây để làm cái gì cơ chứ?
Gia Cát Uyên rất bất mãn không chỉ vì đối phương không chịu dạy, mà còn bởi vì Minh Luân Đường vẫn luôn chia người thành nhiều loại, hắn ta phát hiện thế giới bên ngoài khác hoàn toàn với những gì mình tưởng tượng lúc còn ở trong núi.
"Không được." Gia Cát Uyên lập tức siết chặt nắm tay. "Không thể cứ như vậy mãi, không thể dễ dàng buông tha như thế."
"Nhưng ... trong tình huống này, ta nên làm thế nào để phá cục đây?" Gia Cát Uyên đứng ở dưới hành lang che mưa, dựa vào cửa sổ hình vuông bên trái, ngẩn ngơ nhìn hồ nước xanh biếc ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, con ngươi màu xanh bị nước hồ phản chiếu của hắn ta sáng lên: "Đúng vậy, không phải một mình lão là người định đoạt Minh Luân Đường, ta có thể đi tìm Lý Cẩm Thư!" Người thanh niên viết thơ tình ướt át trước đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn ta.
So với lão giả xấu tính cứng nhắc kia, thái độ của đối phương hiển nhiên tốt hơn nhiều, hơn nữa trước đó y cũng đã từng nói mình có thể vào Minh Luân Đường này.
"Huống chi, nghe giọng điệu trước đó của lão trượng, địa vị giữa hai người bọn họ ở trong Minh Luân Đường trên dưới rõ ràng này không chênh lệch nhiều." Nghĩ đến đây, Gia Cát Uyên thoáng chốc không để ý tới chuyện khác, lập tức xoay người đi tới nơi ở của Lý Cẩm Thư.
Đêm hôm đó đi qua một lần, Gia Cát Uyên không mất bao lâu đã đến trước sân nhỏ rừng trúc của y. Hắn ta mới vừa đẩy mở cửa sân đi vào thì nhìn thấy đối phương đang nằm ở trên ghế dựa, ăn bồ đề xanh, nhìn một quyển sách trong tay.
Y nhìn rất chăm chú, mãi đến khi Gia Cát Uyên tới gần mới phát hiện, lúc gần đến vị trí này, Gia Cát Uyên cũng đã thấy rõ bìa mặt sách, 'Thanh lâu vận ngữ'.
"Ồ, Gia Cát tiểu đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy? Trong lúc rảnh rỗi, chẳng hay có muốn cùng bạn học nghiên cứu chiêu chơi gái này không?" Lý Cẩm Thư nói xong ngồi dậy, tràn đầy phấn khởi bắt đầu đề cử sách cho Gia Cát Uyên, khen nức nở quyển sách trong tay.
"Khụ khụ, Vũ Đình tiền bối, ta tìm ngươi là để bàn bạc chuyện khác." Những thư họa lộ rõ trên quyển sách này khiến Gia Cát Uyên vội chuyển dời tầm mắt, sắc mặt hơi đỏ lên.
"Ài, tuổi vẫn còn quá nhỏ, không biết cái gì là báu vật. Nói đi, chuyện gì?" Lý Cẩm Thư vừa mới chống lên nửa người thoáng chốc lại nằm xuống ghế dựa, tiếp tục lật nhìn quyển sách trên tay mình.
Nghe lời này, Gia Cát Uyên lập tức kể lại cho đối phương nghe cuộc trò chuyện với lão giả kia và tình cảnh trước mắt.
Nghe thấy vậy, Lý Cẩm Thư lập tức trợn to hai mắt từ trên ghế dựa bật dậy: "Cái gì? Nội đường chẳng những không để ngươi nhập học, còn xem ngươi như người làm tạp dịch mà sai bảo?"
"Hả ... ngươi không biết?"
"Ta đương nhiên không biết! Lúc ấy sau khi Tư Cung tiền bối điều tra ngươi không có chuyện gì thì nói rằng tất cả giao cho hắn là được."
Gia Cát Uyên hơi bất đắc dĩ nói: "Xem ra Tư Cung tiền bối cũng đã sớm có dự định, không đồng ý ta vào Minh Luân Đường này, hắn nói như vậy chỉ là để tạm thời khiến ngươi yên lòng mà thôi."
"Đi theo ta!" Lý Cẩm Thư lòng đầy căm phẫn lập tức thu lại quyển sách trong tay rồi đứng lên.
"Đi đâu?" Gia Cát Uyên hơi ngỡ ngàng.
"Đi tìm người, chuyện này không thể nào bỏ qua như vậy được." Ngay sau đó Lý Cẩm Thư liền mang Gia Cát Uyên đi ra ngoài sân.
Đi theo bóng lưng trước mặt, Gia Cát Uyên lần đầu tiên trông thấy nhiều nơi ở Minh Luân Đường, hắn ta cũng lần đầu tiên phát hiện ra, Minh Luân Đường thật sự rất lớn, lớn đến mức còn có cả hồ nước nhỏ ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận