Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 336: Chợ phiên (2)

Sau khi đặt bát xuống, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng ôm lấy bắp chân của Lý Hỏa Vượng vào trong lòng, kéo quần ra, cần thận quan sát tình hình lành vết thương của phần chân bị gãy.
“Lý sư huynh, huynh xem, đã mọc đến mắt cá nhân rồi, mấy ngày nữa là có thể mọc hoàn toàn rồi.” Nhìn thấy cơ thể của Lý Hỏa Vượng chuyển biến tốt, Bạch Linh Miểu lộ ra vẻ vui mừng.
Nhìn khuôn mặt thanh tú kia của cô ấy, Lý Hỏa Vượng sững sờ, cậu không khỏi hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Miểu Miểu, gần đây muội có chuyện gì giấu huynh không?”
"Hả? Làm sao vậy? Không có." Bạch Linh Miểu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc.
Bất kể đối phương biết thật hay biết giả, Lý Hỏa Vượng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ý huynh là về Nhị thần.”
"Ả ta có làm gì ảnh hưởng đến muội không? Hoặc là những Tiên gia kia có uy hiếp muội không?”
"Không, ả ta... làm sao lại uy hiếp muội chứ, tính mạng của bọn muội có liên quan đến nhau, muội chết rồi ả ta cũng không sống nổi.”
"Thật sao?" Lý Hỏa Vượng có chút suy tư mà quan sát Bạch Linh Miểu: “Nhớ kỹ, huynh ở bên cạnh muội, có bất cứ phiền phức gì, nhớ nhất định phải tới tìm huynh, biết chưa?”
Bạch Linh Miểu gật gật đầu, sau đó lại mang theo chút thận trọng mà hỏi: "Lý sư huynh, hôm nay không có việc gì, chúng ta có thể đi dạo một chút không?"
"Đi dạo? Tại sao?”
"Chỉ là... ra ngoài chơi một chút. Muội cũng chưa từng tới Thanh Khâu, hôm qua lúc tới, nhìn thấy phía ngoài thật náo nhiệt.” Trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu lộ ra chút xảo quyệt hiếm thấy.
Lý Hỏa Vượng lại quan sát Bạch Linh Miểu trước mặt, bộ dạng của cô ấy trùng lặp với Dương Na - người xem phim với mình lúc trước.
Cậu chợt nhận ra rằng cô thiếu nữ trước mặt cũng chưa được bao nhiêu tuổi, cô ấy cũng muốn được thư giãn.
Trước đây cô ấy luôn hiểu chuyện như vậy, mình suýt chút nữa quên mất Bạch Linh Miểu thực ra vẫn chỉ là một thiếu nữ.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, hoàn toàn không cân nhắc đến điểm này.
“Được, vậy chúng ta đi, hôm nay chúng ta chơi một bữa cho thỏa thích.” Lý Hỏa Vượng cầm lấy chiếc nạng bên cạnh, bước ra khỏi quán trọ thô sơ này dưới sự dìu đỡ của cô ấy.
Vừa bước ra khỏi cửa, Bạch Linh Miểu lập tức nhíu mày, híp đôi mắt hồng hồng lại khi bị ánh mặt trời chiếu vào: “Mặt trời hôm nay thật chói chang.”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tháo dải ruy băng màu trắng buộc nơi cổ tay cô ấy ra và che mắt cô ấy lại: "Không được, phải băng lại, nếu không sẽ làm tổn thương đến mắt muội.”
"Nhưng... như vậy... muội không nhìn thấy." Tâm trạng của Bạch Linh Miểu trở nên sa sút, không dễ gì mới có được cơ hội như hôm nay.
"Vậy muội đỡ lấy huynh, huynh nhìn thấy gì sẽ kể cho muội nghe, thế nào?”
"Ừ... vậy cũng được!" Trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu lộ ra nụ cười, hai tay kéo lấy y phục của Lý Hỏa Vượng.
“Miểu Miểu, trước mắt muội có người mua dê non, nào, muội giơ tay ra sờ sờ xem.”
Bạch Linh Miểu giơ tay ra, lập tức chạm vào một cái đầu đầy lông, con dê sống đưa lưỡi liếm lên tay cô ấy một cái khiến cô ấy sợ giật mình, vội vàng thu tay về.
Một lúc sau, cô ấy lại cẩn thận đưa tay qua.
"Đi thôi, chúng ta đi dạo tiếp.”
Lý Hỏa Vượng một mắt một chân đi khập khiễng trên chiếc nạng, chậm rãi dắt Bạch Linh Miểu bị bịt mắt giữa chợ phiên.
Thông qua mô tả của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu dần dần biết được từng ly từng tí của cả chợ phiên, bây giờ cô ấy thật sự rất vui vẻ.
Cho dù mình không nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng Lý sư huynh quan tâm mình, huynh ấy đang ở cạnh mình.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng dừng lại, Bạch Linh Miểu không kịp dừng chân, đâm vào lưng của cậu: “Lý sư huynh, sao lại không đi nữa? Huynh nhìn thấy cái gì vậy?”
"À, phía trước có một nhóm biểu diễn ảo thuật, bọn họ đang thở ra lửa, ngọn lửa thở ra rất cao, đốt cháy tóc của một người, người đó đang nhảy rất sao.”
Bạch Linh Miểu bị cảnh tượng mà Lý Hỏa Vượng miêu tả làm cho bật cười khanh khách, thậm chí không nhìn được mà muốn tháo ruy băng ra để lén xem một chút, có điều đã bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại.
"Còn có người kia, người kia cũng rất lợi hại, vậy mà lại có thể nuốt được dao, ba lưỡi dao trực tiếp xuyên vào cổ họng mà mắt không chớp lấy một cái.”
Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh Bạch Linh Miểu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nhìn từng tốp người đang bị trói bằng xiềng xích trước mặt, cậu tiếp tục thuật lại.
Những nô lệ quần áo rách rưới kia có ánh mắt đờ đẫn, sớm đã hoàn toàn tê liệt rồi.
Rõ ràng, đặc sắc của Thanh Khâu không chỉ có mì màu xanh và nhà trọ bằng lều, mặt tối cũng khác với những nơi khác, bọn họ đang buôn bán người.
"Bên cạnh biểu diễn ảo thuật còn trêu chọc khỉ nữa, con khỉ đó thật thông minh, vậy mà lại cầm roi đánh vào chủ nhân của nó.” Lý Hỏa Vượng nhìn một thi thể đầu lìa khỏi người và tiếp tục thuật lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận