Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 527: Đại Long

Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng mờ mịt, trong ảo giác rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Là ai phái người theo dõi mình?
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu, hít thở dồn dập lẩm bẩm:
“Không! Tất cả đều không quan trọng, nơi này đều là ảo giác, ảo giác thì làm gì có logic, ta không cần, cũng không để ý nơi này phát sinh cái gì."
“Lý Tuế!” Lý Hỏa Vượng xoay người lại hét hướng bốn phía: “Lý Tuế! Chơi đủ chưa? Nếu ngươi còn nhận phụ thân này thì mau trở về cho ta!"
Nếu đã buông bỏ thì không cần để ý tới, Lý Hỏa Vượng không muốn ở lại ảo giác này nữa, cậu muốn trở về, bên kia còn một đống việc.
Nhìn hành động khác lạ của Lý Hỏa Vượng, tên mập bị trói sợ tới mức sắp tè ra quần.
Theo dõi lâu như vậy, tên mập biết người này không phải giả vờ mà điên thật sự, hắn còn biết tên điên này từng chém người.
Tên mập liều mạng giãy giụa thụt lùi, hét to:
“Không liên quan tới tôi! Tôi chỉ làm thuê! Là thằng Đại Long nói nếu có thứ gì trống rỗng hiện ra bên cạnh cậu thì lập tức gọi điện thoại thông báo tên đó biết! Nếu cậu muốn xử ai thì hãy tìm tên đó!”
Lý Hỏa Vượng đang gào thét bỗng con ngươi co rút, quay đầu chậm rãi nhìn về hướng hắn: “Ngươi nói cái gì?!"
Lý Hỏa Vượng đi qua, xách bổng tên mập lên, nhìn chằm chằm mặt nọng của hắn:
"Tất cả điều này rốt cuộc là chuyện gì, Đại Long là ai? Tại sao có thể biết ta có thể trống rỗng biến ra đồ vật?”
Mọi thứ mới rồi còn vô cùng hoang đường cư nhiên bắt đầu trở nên có logic hơn, logic đột nhiên xuất hiện này khiến Lý Hỏa Vượng hơi sợ hãi.
“Tôi chỉ biết có bấy nhiêu, trong di động của tôi có số điện thoại của tên đó, cậu tự gọi điện đi, tôi sẽ dụ tên đó đến cho cậu!”
Lý Hỏa Vượng lấy di động của tên mập ra, thông qua khuôn mặt mở khóa, mở danh sách gọi, tìm được một người tên là Đại Long, nhấn gọi đi.
“Alo, anh Long, mau tới đi! Tên điên đó biến ra đồ vật, giống như ảo thuật vậy, cứ móc đồ ra. Đúng đúng đúng! Có vàng!" Tên mập nói y như thật, sau đó vẻ mặt bảy phần hoảng sợ ba phần nịnh nọt nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mặt.
“Anh trai, tên đó nói đến ngay, tôi đã lừa người tới cho cậu rồi, thả tôi đi được không?”
Lý Hỏa Vượng ném di động vào nước sông chảy xiết, cởi vớ của tên mập ra, vo thành cục rồi nhét vào trong miệng của hắn.
Thoạt trông cái gọi là Đại Long cách không xa, chốc lát sau Lý Hỏa Vượng đã nghe tiếng xe thắng gấp ở bên ngoài.
Khi ba người đàn ông cầm các loại đồ vật vội vàng đi tới vòm cầu, một người đàn ông để đầu đinh, vẻ mặt hung tợn ngạc nhiên nhìn tên mập bị dây giày da tự mang trói chặt nhét vào sâu trong vòm cầu.
Chờ bọn họ lao qua luống cuống tay chân cởi trói cho tên mập, Vương Chí Long lắc mạnh hắn hỏi:
“Lý Hỏa Vượng đâu?”
Không đợi tên mập há mồm nói chuyện, một bóng đen từ trong nước sông bên cạnh chui ra, tay cầm đá cuội đập mạnh xuống đầu một người đàn ông.
Người kia hoảng loạn tránh né, cục đá đập trúng xương quai xanh, chỗ đó nhanh chóng sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, đối diện Lý Hỏa Vượng tập kích, những người này hoàn toàn không có phòng bị, bốn chọi một vậy mà bị buộc liên tiếp tháo chạy.
“Đệt! Bố liều mạng với mày!” Một tên lùn dứt khoát rút dao găm ra đâm vào cánh tay của Lý Hỏa Vượng.
Đâm trúng người, tên kia hoảng hốt, bản năng thả lỏng dao găm lui về phía sau một bước.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng không chút do dự rút dao đâm vào cánh tay của đối phương, tiếng hét thê thảm quanh quẩn trong vòm cầu.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút ra dao găm dính máu đâm vào đùi của một người khác.
Nhìn cảnh tượng khiến người vô cùng sợ hãi này, Vương Chí Long rất hiển nhiên luống cuống, hắn không ngờ rằng đối phương cư nhiên khủng bố như vậy.
Lúc này hắn muốn chạy, nhưng đối diện Lý Hỏa Vượng có vũ khí thì bây giờ mới chạy đã không kịp, Vương Chí Long bị đá vào lưng té sấp mặt.
Rất nhanh, bốn người đàn ông bị dây giày và dây nịt của chính mình trói tứ chi, nằm dưới đất như con heo chờ bị làm thịt.
Lý Hỏa Vượng túm đầu của Vương Chí Long kéo tới bờ sông, nhấn xuống nước sông đục, mãi khi đối phương kịch liệt giãy giụa mới túm lên.
Lặp lại vài lần khiến Vương Chí Long rớt nửa cái mạng.
Lại lần nữa túm Vương Chí Long lên, Lý Hỏa Vượng nhìn hắn hỏi:
"Sao ngươi biết ta có thể biến ra đồ vật?”
Mắt Vương Chí Long không còn tiêu cự, thều thào mở miệng nói:
“Tôi ... tôi lén nghe trộm.”
"Ngươi còn làm cái gì?"
Lý Hỏa Vượng đè xuống, khuôn mặt Vương Chí Long cách mặt nước chỉ còn mấy xăng-ti-mét, nỗi hoảng sợ nghẹt thở khiến hắn nói nhanh hơn.
“Tôi nghe nói cậu có siêu năng lực, có thể trống rỗng biến ra vàng nên nảy ý xấu, tìm quan hệ lén đưa cậu ra bệnh viện, muốn cậu biến vàng ra cho tôi!”
Vương Chí Long nói đến cuối cùng thì khóc thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận