Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 163: Chỗ tốt (2)

“Lý sư huynh, thứ kia quá tà môn, vứt nó đi, cứ tiếp tục như vậy huynh thật sự sẽ bị nó hại chết."
Nói xong lời này, Bạch Linh Miểu tạm dừng một lúc, nhưng mà cuối cùng mang theo một chút nghẹn ngào nói: "Nếu huynh chết rồi thì muội biết làm sao đây?”
Lý Hỏa Vượng khe khẽ thở dài một hơi, Bạch Linh Miểu thoạt trông thì mềm mại nhưng đó chỉ là mặt ngoài, thật ra cô ấy ngoài mềm trong cứng.
“Để huynh nghĩ đã, từ từ nghĩ.”
Thật ra Lý Hỏa Vượng cũng biết ‘Đại Thiên Lục’ là kiếm hai lưỡi, sơ sẩy một cái sẽ làm mình bị thương đầy người.
Nhưng nó cũng là công cụ cực kỳ hữu dụng, có nó thì cậu có năng lực tự bảo vệ trong thế giới kỳ dị này.
Vứt nó rồi lỡ gặp tai họa như Tịch Nguyệt Thập Bát thì phải làm sao? Không thể nào dựa vào Đan Dương Tử đúng không?
Lý Hỏa Vượng cũng muốn gia nhập môn phái khái, tu luyện được thực lực đủ mạnh, nhưng điều này càng nhiều khó khăn hơn.
Tạm không nói người ta có chịu thu hay không, có nhìn trộm Tâm Tố hiếm hoi của cậu hay không, dù người ta chịu nhận thì Lý Hỏa Vượng cũng chưa chắc dám luyện.
Thanh Phong Quan, Chính Đức Tự, An Từ Am, từ khi tiếp xúc với những môn phái này, Lý Hỏa Vượng cơ bản không ôm hy vọng với môn phái khác nữa, chắc chắn môn phái nào cũng tà môn hơn nhiều.
Trước khi tìm được vật khác thay thế, tuyệt đối không thể bỏ Đại Thiên Lục, đây là nền móng cho cậu đứng vững, dù cho mỗi lần sử dụng nó phải trả giá cực kỳ tàn khốc.
Bất giác ngoài cửa bắt đầu có động tĩnh, sư huynh muội khác đang chuẩn bị bữa sáng.
Lý Hỏa Vượng vừa ngồi dậy, Bạch Linh Miểu đang định mặc quần áo cho cậu thì cậu kinh ngạc nói:
“Chờ đã.”
Lý Hỏa Vượng động tác chậm chạp dùng tay ấn vải thưa quấn bụng, phát hiện không còn đau nữa, mở ra xem thì thấy miệng vết thương sắp khép lại.
"Khép lại nhanh vậy?” Bản thân Lý Hỏa Vượng đều cảm thấy kinh ngạc.
Nếu là dựa theo Lý Hỏa Vượng suy đoán ít nhất cần nửa tháng mới có thể khôi phục đến mức độ này, thân thể của cậu dường như phát sinh biến đổi.
Suy tư thật lâu sau Lý Hỏa Vượng tập trung sự chú ý vào lần cuối bị Ba Hủy nhìn chăm chú:
"Chắc đây là chuyện tốt nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nửa mừng nửa lo, cậu có hiểu đôi chút về thứ mình gọi ra bằng cách chịu đựng đau đớn từ thể xác và tinh thần.
Không biết điều này đại biểu cho cái gì.
"Nó muốn cho ta càng tiện lợi tự làm hại mình sao?” Lý Hỏa Vượng vắt óc nửa ngày chỉ nghĩ ra lý do này.
Cái gọi là rận nhiều không ngứa, món nợ nhiều không lo, so với Đan Dương Tử và bệnh tâm thần thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu:
“Dựa theo xu thế này thì ngày mai chắc huynh hoàn toàn lành lặn, chúng ta nghỉ tạm ở đây thêm một ngày rồi ngày mai trở về thôi.”
Bạch Linh Miểu có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu.
Khi nghe thấy có thể trở lại, người khác bắt đầu dọn đồ lên xe ngựa, gần như hốt sạch viện tử, ngay cả hai con gà mái già chỉ có thể đẻ trứng cũng bị mang đi.
Lại đến giờ ăn cơm chiều, Lý Hỏa Vượng cởi băng vải ra, phát hiện vết thương đã khép lại.
“Cũng được, ít nhất trả giá nhiều như vậy, cuối cùng hơi có thu hoạch." Lý Hỏa Vượng khá vừa lòng với năng lực đột nhiên đến với mình, có loại năng lực này, ít nhất về sau chính mình không dễ chết như vậy.
Lại đi vào sảnh lớn, Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, trên bàn đều là một ít thức ăn nhà nông, đều hái trong ruộng của Ngô gia thôn.
Tuy toàn là rau nhưng dù gì xào bằng mỡ heo, hương vị khá ngon.
Lý Hỏa Vượng gắp một miếng củ cải cắn một cái, bỗng cau mày:
“Ai nấu cơm? Sao mặn vậy?”
Tuy Lý Hỏa Vượng không kén ăn nhưng cậu cũng không phải gia súc.
Chỉ giây lát, Lý Hỏa Vượng thấy một đạo đồng sắc mặt trắng bệch đứng lên:
“Lý sư huynh ... là ta ...”
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh kẹp lấy củ cải từ trên đũa của Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, củ cải này không mặn, vừa ăn mà.”
“Không mặn?” Lý Hỏa Vượng nghi hoặc lại gắp một miếng lên ăn, phát hiện vẫn mặn chát.
“Thôi, tiếp tục ăn đi. Mặn chút ăn đỡ hao thức ăn.”
Lý Hỏa Vượng bưng một tách trà uống từ từ, không phải cậu thích uống trà mà do cơm chiều mặn.
Dùng nắp chặn lá trà nổi trên mặt nước, Lý Hỏa Vượng hớp nhẹ, vị đắng nồng tràn ngập trong khoang miệng.
"Sớm nên đoán được, nhà của Ngô thôn trưởng chắc chắn có lá trà ngon.” Lý Hỏa Vượng phun vài cái, đặt tách trà xuống, xoay người đi phòng ngủ.
Đêm qua bởi vì gặp ác mộng nên ngủ không ngon, hôm nay cố gắng ngủ sớm, giữ thể lực cho ngày mai còn đi nữa.
Trên đường đi phòng ngủ, đầu óc của Lý Hỏa Vượng không nhàn rỗi, nhớ đến ác mộng tối hôm qua, hai miếng ngọc bội kia.
“Chờ khi ảo giác lại xuất hiện, mình có nên thử lấy cái gì đó qua không?”
Lý Hỏa Vượng không do dự quá lâu về vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận