Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 770: Trên đường (1)

“Cha, chúng ta đi đâu?”
“Thượng Kinh!”
Cùng với tiếng ra lệnh của Lý Hỏa Vượng, chiếc xe quay cuồng, bắt đầu lăn bánh và dần dần rời khỏi chân núi không nhận ra hình hài này. Chính tại lúc xe ngựa chưa đi được bao lâu, một bàn chân to giẫm lên vết hằn bánh xe, chủ nhân của nó là Xúc Xắc mang một cái đầu vuông vắn.
“Ha ha ha! Tâm Tố thật thú vị!”
“Hương khí trầm lắng ứng càn khôn, mùi hương thoang thoảng thấu thiên môn, kim điểu bay đi như mây tiễn, thỏ ngọc xán lạn tựa xa luân...”
Lữ Trạng Nguyên, một chân đặt lên xe ngựa, một chân thõng xuống, đang lấy thuốc lá vụn nhét vào tẩu thuốc, nghe thấy âm thanh niệm chú quen thuộc này không hỏi cau mày lại.
Ông lần theo âm thanh mà nhìn qua, thấy bên cạnh đống lửa kia, đứa con trai út Lữ Tú Tài của mình đang cong mông, tay cầm một nén hương, vừa niệm thao thao bất tuyệt vừa tô gì đó lên bức tranh vải.
"Hừ! Ngày ngày bái trời bái đất, còn không hiếu thuận với cha ruột mình như vậy.”
Thế nhưng, cho dù Lữ Trạng Nguyên nói thế nào, Lữ Tú Tài ở đằng xa vẫn chăm chỉ trì tụng thần chú.
"Nam Thần Bắc Đẩu chiếu đầy trời, mây ngũ sắc náo loạn khắp nơi, trong Tử Vi cung mở thánh điện, ngọc nữ đào nguyên thỉnh thần tiên, lộ trình vạn dặm thắp hương dâng, mây bay mã chạy hạ giáng xuống, bẩm nhận bổn đàn tam ân chủ, như thánh Vô Sinh chúng chư tôn...”
Sau khi Lữ Tú Tài chăm chỉ niệm ba lần với tấm lòng cảm kích, lúc này hắn ta mới cẩn thận cắm cây nhang đã đốt trong tay vào đất.
Hắn ta vái ba vái với bức tranh vải kia, lúc cất bức tranh vải này đi, Cẩu Oa đang nằm bên cạnh, dụi dụi mắt và mở mắt ra.
"Tú Tài, ngươi ngày ngày gào rú cái gì chứ, vừa mới sáng ra đã bị ngươi làm cho tỉnh giấc, trước đây luyện Thần Đả của Bạch Liên Giáo cũng không thấy ngươi gào rú.”
Lữ Tú Tài mang theo vẻ khinh thường nhìn hắn ta: “Nhất Khẩu Ngôn tu luyện xong rồi, tiếp theo đương nhiên phải luyện Nhị Linh Đồ, công pháp đương nhiên cũng không giống nhau.”
"Mặc dù ngươi có được mấy thứ mà sư phu cho ngươi kia để khoe khoang, nhưng cả đời ngươi cũng chỉ như vậy, chỉ có thể dựa vào ngoại vật, không thể tiến lên lấy nửa bước, ta lại không như vậy, mỗi ngày ta đều lợi hại hơn trước đó một ít, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ có thể vượt qua ngươi.”
Cẩu Oa mất kiên nhẫn mà khua khua tay như khua muỗi, quay người lại định ngủ tiếp.
"Ê ê... a... a... a.”
Âm thanh luyện giọng cọc cạch của những đồ đệ Lữ Gia Ban kia khiến Cẩu Oa đau khổ ôm lấy gối bịt đầu lại.
Trong tình huống này, hắn ta đương nhiên không thể ngủ được, đầy vẻ khó chịu cáu kỉnh mà bật ngồi dậy, đi về phía bên khe suối tắm rửa.
Thời tiết đang dần ấm lên, nước trong khe suối nhỏ rất mát, đứng trong đó rất thoải mái.
Đợi Cẩu Oa lê bước chầm chậm trở về, vợ của Lữ Cử Nhân - La Quyên Hoa đã nấu xong bữa sáng, thức ăn hôm nay là paomo rau dại và củ cải muối khô.
- Giải thích, paomo hay Yangrou paomo là một trong những món ăn nổi tiếng ở Tây An, là món ăn nhẹ nổi tiếng mang đậm phong cách Hồi giáo được nhiều thực khách lựa chọn. Yangrou Paomo còn gọi là món canh thịt cừu và vụn bánh mì. Nguyên liệu chính cho món ăn này là thịt cừu và bánh mì. Hết giải thích.
Đôi mắt hơi nhắm lại, Cẩu Oa ăn củ cải muối khô, húp một ngụm paomo, không khỏi lắc lắc đầu: “Tay nghề còn thua xa trẻ con.”
La Quyên Hoa không nuông chiều hắn ta, ở cùng nhau lâu như vậy rồi, nàng biết rõ địa vị của Cẩu Oa ở Ngưu Tâm Thôn, suốt ngày chỉ nói chêm chọc cười.
"Yo, Cẩu lão gia, Lữ Gia Ban bọn ta đều ăn tạp như vậy, nếu ngươi không vừa lòng thì ngươi trở về đi.”
"Hừ, cô cho rằng ta cam tâm tình nguyện lắm sao, Lý sư huynh đã lâu không về như vậy, nếu không phải trong thôn cứ bắt phải một người ra ngoài nghe ngóng tin tức, ta tội gì phải ra ngoài chịu khổ với các cô? Sáng ngày ra không có lấy một giọt dầu, lộ trình ngày hôm nay làm sao đi nổi chứ.”
"Không đúng, không phải các ngươi hát kịch kiếm được không ít tiền sao? Sao chỉ thấy kiếm mà không thấy dùng?” Cẩu Oa vừa nổi giận vừa bưng bát paomo lên húp.
Mà Lữ Trạng Nguyên nghe thấy lời này, không biết từ đâu biến ra một quả trứng vịt muối, đầu tiên cho lòng đỏ trứng vịt béo ngậy vào trong bát của đứa cháu gái ba tuổi của mình, sau đó lại cho lòng trắng trứng vịt vào bát của Cẩu Oa.
"Tào gia, ngươi không thể rời đi, hiện tại đang binh hoảng mã loạn, Lữ Gia Ban này chỉ có thể trông cậy vào sự bảo vệ của ngươi và Khuyển Tử, nếu ngươi trở về rồi vậy thì lão hán ta thật sự không dám đi đến Thượng Kinh đâu.”
Nghe thấy lời này, Lữ Tú Tài ở bên cạnh đứng bật dậy: “Lão cốt đầu, con mẹ ông, mắng ai là chó đấy?”
Thấy bọn họ lại sắp cãi nhau, Cẩu Oa đành phải làm người hòa giải, khuyên giải bọn họ.
Hắn ta cũng chỉ nói trên miệng một chút mà thôi, nếu Cao Trí Kiên cùng Tiểu Mãn biết hắn ta thậm chí còn chưa đến Thượng Kinh mà chạy về giữa đường, vậy thì chắc chắn sẽ mắng mình chết mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận