Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 996: Tinh (2)

Lý Hỏa Vượng sâu thẳm nhìn Quý Tai, định xoay người đi nhưng chợt cảm giác có đang nhìn chính mình.
Hắn bỗng nhiên ngửa đầu trời sao trên đỉnh đầu.
Lý Hỏa Vượng vươn tay ra bắt lấy góc trời sao, nhẹ vén lên lộ ra cảnh sắc bên ngoài màn che.
Một góc khu dân cư, một bà già tóc hoa râm, người lùn, trên ống tay áo phải đeo huy chương đỏ đang thập thò nhìn nhà hắn.
“Con trai, đang nhìn gì thế?”
"Mẹ, có người nhìn chằm chằm nhà chúng ta." Lý Hỏa Vượng hơi bất mãn nói.
Tôn Hiểu Cầm đi qua nhìn, vươn tay vén hẳn màn che trời sao màu xanh đậm lên.
“Ôi, mẹ cứ tưởng là ai, đây là má Tề ở văn phòng đầu phố, hồi con còn nhỏ má Tề từng ôm con.”
“Tại sao má Tề cứ nhìn nhà mình? Văn phòng đầu phố mỗi ngày đều rảnh vậy sao?” Trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng chất chứa địch ý, bởi vì ánh mắt của đối phương mang theo thứ khác.
Thảo nào mấy ngày này hắn cứ cảm giác có người đang nhìn lén chính mình, không ngờ rằng cư nhiên là người này.
“Thôi không sao, phỏng chừng bệnh viện đã báo cho văn phòng, đây là chuyện tốt. Con trai hãy nhìn xem, biết bao nhiêu người đang quan tâm con.”
“Đó mà là quan tâm à? Bà ta sợ người điên như con lao ra ngoài đường giết người thì đúng hơn.” Lý Hỏa Vượng túm một góc rèm kéo mạnh, che kín cửa sổ.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng xuất viện là tự do, nhưng tình huống cũng không phải như vậy, vô luận là hàng xóm trong khu dân cư hay người quen cũ hễ trông thấy hắn là né tránh như né cùi hủi.
Giờ còn có má Tề ở khu dân cư giám thị, nói là xuất viện nhưng còn không bằng trong bệnh viện tâm thần, ít nhất ở bệnh viện toàn người điên, sẽ không ghét bỏ bài xích và ánh nhìn hoảng sợ.
Tách!
Đèn bàn mở ra, Lý Hỏa Vượng ngồi trước bàn học của mình, cầm lên sách giáo khoa đọc.
Lý Hỏa Vượng muốn cố gắng học, muốn thi vào đại học của Dương Na, nhưng đây là chuyện vô cùng khó khăn.
Sau khi trải qua các loại đau khổ và tuyệt vọng, Lý Hỏa Vượng đã quên hết nội dung trong sách rồi.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng cư nhiên ngồi đọc sách thì Tôn Hiểu Cầm cực kỳ kinh hoàng, vội vàng vươn tay giật lấy sách.
“Con trai, chẳng phải lúc trước chơi game vui lắm sao, bỗng dưng đọc sách làm gì.”
“Mẹ, nếu con đã hết bệnh thì đương nhiên phải thi đại học." Lý Hỏa Vượng vươn tay định lấy lại sách, nhưng Tôn Hiểu Cầm mang sách đi xa hơn.
“Con trai, con cũng biết hiện tại không cần có áp lực đúng không? Thi đại học gì đó không phải việc con nên lo.”
“Mẹ, con đã học lớp mười hai, bị lưu ban hai năm rồi, nếu không thi đại học chứ làm gì bây giờ?”
“Hiện tại con không cần làm gì, chơi là được.”
“Nào, đây là tiền tiêu vặt của con, cầm đi.” Giam Thiên Tư nhét mấy tờ tiền giá trị lớn cỡ một trăm vào túi của Lý Hỏa Vượng.
“Thích chơi gì thì chơi, muốn mua gì cứ mua, muốn ăn cái gì hãy ăn thoải mái. Con còn mấy bạn học thân thiết đúng không? Rủ bọn họ đi ra chơi với con đi.”
“Đi ăn đồ nướng, đi phố manga, đi ... đi quán net chơi suốt đêm đi!"
Nói đến đây, Tôn Hiểu Cầm tạm dừng một lúc:
“Nếu con định chơi thâu đêm nhớ nói cho mẹ biết ở quán net nào, mẹ mang thuốc đến cho con.”
Khoảng thời gian này Tôn Hiểu Cầm tra xét nhiều tư liệu, đa số thanh thiếu niên bệnh tâm thần đều do hoàn cảnh gia đình quá nghiêm khắc, còn liên quan tới áp lực học tập quá lớn.
Con trai của bà khó khăn lắm mới về nhà được, không thể vào lại bệnh viện.
"Mẹ, mẹ, ta con muốn yên lặng một mình, mẹ để con yên đi.” Lý Hỏa Vượng đẩy Tôn Hiểu Cầm ra khỏi phòng ngủ của mình.
Trong lúc bị đẩy Tôn Hiểu Cầm còn thuần thục lấy đi nguyên bộ sách giáo khoa trong phòng Lý Hỏa Vượng, không chừa cả một cây bút.
“Nhớ kỹ, đừng đọc sách, phải chơi game. Con muốn mắt kính 3D không? Mẹ nghĩ con sẽ thích cái đó.”
Đuổi đi Tôn Hiểu Cầm, trong phòng ngủ hơi lộn xộn này chỉ còn mình Lý Hỏa Vượng, hắn thở phào ngồi xuống ghế.
Hắn mở ra lịch ngày nhìn đánh dấu sinh nhật của Dương Na, không còn bao nhiêu ngày.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng lặng lẽ tính toán hôm sinh nhật trừ cho cô niềm vui bất ngờ là mình đã xuất viện, nên tặng thêm quà sinh nhật gì cho cô.
“Khoan đã, cần bao nhiêu điểm mới thi đậu đại học của Dương Na?”
Đầu ngón tay Lý Hỏa Vượng chạm nhẹ màn hình, trang web hiện ra con số làm hắn hút ngụm khí lạnh.
Nhưng rất nhanh Lý Hỏa Vượng cắn răng, ánh mắt kiên định.
“Liều thôi, đã hứa với Dương Na thì phải làm được, ta đã trải qua tất cả rồi lẽ nào sợ chuyện này?”
Lý Hỏa Vượng nói làm liền làm, lập tức dùng di động tìm nội dung học tập, hết sức chăm chú xem.
Két két!
Cửa phòng ngủ của Lý Hỏa Vượng bị chậm rãi mở ra.
Tôn Hiểu Cầm mặc đồ ngủ nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cúi đầu xem di động thì vừa lòng gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
“Phải vậy chứ, chơi di động mới tốt, người trẻ tuổi thì nên vọc điện thoại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận