Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1159: Thứ gì đó (2)

"Đến nơi rồi!" Khi tứ chi Lý Hỏa Vượng vừa thu lại, cơ thể hắn nhanh chóng hướng rơi xuống phía dưới.
Lúc cơ thể hắn xuyên qua tầng mây, xuống nhân gian lần nữa, hắn phát hiện trong chiến trường trải rộng vết thương kia có một cổ vật kì lạ ngồi xổm ở trong đó.
Nó nhìn giống một con cóc, nhưng lại kì dị hơn con cóc bình thường rất nhiều, hơi giống tượng thần vừa nãy, nhưng cũng không quá giống.
Cơ thể nó đang trong tư thế nửa ngồi, cơ thể vô hình, mỗi một giây đều biến đổi. Đồng thời cơ thể mà lúc trước vốn hoàn toàn không nhìn thấy, giờ phút này đã có sắt và thịt lúc nhúc xung quanh.
Khi nghe thấy tiếng chém giết đồng lòng vang lên ở trên kia, lúc này Lý Hỏa Vượng mới nhận ra, thật ra đồ vật trên người nó đều là Binh Gia, trên người nó bị tất cả Binh Gia bao trùm!
Bỗng nhiên từ trong miệng thứ này phát ra một tiếng gầm giận dữ không giống hổ cũng chẳng giống sói. Tất cả Binh Gia trên người nó bị rung rơi ra như mưa, tản ra xung quanh.
Theo sự rút lui của Binh Gia, thứ kia lại biến trở lại như trước, mặc dù làm méo thời không, nhưng bản thể lại ở trong hình dạng hoàn toàn trong suốt.
Dường như vừa nãy Binh Gia cũng không gây ra tổn thương cho nó, hoặc có thể có, nhưng máu của nó cũng trong suốt, vốn không nhìn thấy được.
Binh Gia rơi ra từ trên người nó có ý định kết trận một lần nữa, nhưng Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được rõ rằng, có vẻ bọn họ sắp mất hết sức lực.
"Huyền Tẫn, Huyền Tẫn!" Lý Hỏa Vượng lo lắng kêu to với xung quanh: "Ta mặc kệ bây giờ ngươi ở đâu, nhất định phải tới ngay lập tức! Bây giờ chỗ này thật sự gặp phiền phức lớn rồi! Đừng nói ngươi không thấy được vật lớn như thế!"
"Đừng nói với ta, lão hồ ly như ngươi không có biện pháp dự phòng cho chuyện quan trọng như vậy! Đừng che giấu! Đám súc sinh Pháp Giáo thật sự triệu hồi được thứ này rồi!"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn trong chiến trường trống trải, nhưng lại không có tiếng trả lời, cứ như thể Huyền Tẫn kia không quan tâm gì đến sống chết của bạn bè.
Mặc dù rất tức giận nhưng không biết vì sao, Lý Hỏa Vượng không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn siết chặt nắm đấm, bước đi đầy kiên định về phía thứ ở nơi xa kia.
"Huyền Tẫn, nếu như lần này ta có thể sống sót trở về, ngươi chờ đó cho ta, ngươi chờ đó cho ta!
Nương theo tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, phía sai vang lên tiếng vó ngựa chấn động. Thanh giáo lớn của Bành Long Đằng vung xuống, móc Lý Hỏa Vượng lên lưng ngựa, chạy như điên về phía chiến trường đằng xa kia.
Đúng thật là nhìn núi làm ngựa chết, Lý Hỏa Vượng đi hết thời gian nửa nén hương, cuối cùng cũng đến gần thứ đó.
Khi đi tới bên cạnh nó, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thực sự hiểu được sức mạnh của nó, một loại tình cảm nào đó đang không ngừng lan tràn từ trên người nó, muốn lây nhiễm sang mọi thứ xung quanh, muốn đồng hoá mọi thứ xung quanh thành một bộ phận của nó.
Đó là thú tính và dã tâm.
Trước đây luôn nói nó không phải ti mệnh, nhưng như những gì Lý Hỏa Vượng nhìn thấy, chỉ sợ thứ này không hề thua kém ti mệnh, chỉ có ti mệnh mới có khả năng vô thức đồng hóa xung quanh thế này.
Theo từng tiếng ken két khiến người ta phải rùng mình, cái miệng lớn vô hình kia mở ra rồi đóng lại. Thi thể và máu Binh Gia bị cắn nát rơi xuống ầm ầm.
Binh Gia lần nữa bò lên hơn nửa người nó, sử dụng các loại binh khí mà tán công nó nó, nhưng cũng không có tác dụng quá lớn.
Cơ thể của thứ này như không bị tổn thương bởi đồ vật của nhân gian.
"Làm sao bây giờ?" Trong đầubLý Hỏa Vượng nảy ra câu hỏi này, đối mặt với sự tồn tại này, sao mình nỡ nhìn Binh Gia ngã xuống rồi lại tiến lên từng đợt như thế. Lý Hỏa Vượng chậm rãi hít sâu một hơi: "Cho dù như thế nào, thử một chút xem sao!"
Hắn đưa tay nắm chặt chuôi Tích Cốt Kiếm với vẻ hơi do dự, nhưng cảm nhận được cơn đau đầu vẫn không hề thuyên giảm của mình, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rồi lại để xuống.
"Không được, sợ rằng không luyện ra được Gia Cát Uyên, ta phải luyện thứ khác."
Việc tu luyện thành công Gia Cát Uyên đã khiến Lý Hoả Vượng có được một vài gợi ý, nếu luyện được Gia Cát Uyên thì cũng có thể thử những người khác.
Mà trong trải nghiệm của hắn, những người có thực lực yếu hơn Gia Cát Uyên, nhưng không chênh lệch quá nhiều lại rất hiếm.
Mặc dù không biết có tác dụng không, nhưng trong tình hình này chỉ có thể liều một phen.
Cho dù chỉ trì hoãn một thời gian thôi cũng được, chắc chắn sẽ có quân tiếp viện phía sau.
Lý Hoả Vượng hít vào một hơi, run rẩy nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, nhớ lại thời khắc từng bị Đan Dương Tử chiếm cơ thể.
Đó là đoạn ký ức mà trước đây hắn luôn muốn che giấu, nhưng lúc này Lý Hoả Vượng lại khơi dậy cảm giác đó một lần nữa.
Khi trong đầu Lý Hoả Vượng liên tục đan xen những hình ảnh xếp chồng lên nhau, làn da cháy đen của hắn bắt đầu tái tạo lại, có điều không trở về da thịt ban đầu của hắn mà lại tạo nên một lớp da đầy nếp nhăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận