Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 232: Kịch đèn chiếu (1)

“Trừ ... hai kẻ kia.” Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng đầu nhìn Khương Anh Tử và Đan Dương Tử ở bên cạnh.
Trong phòng ngủ yên lặng, hai thứ kia vẫn còn ở phương xa, trên mặt treo biểu cảm nửa cười nửa không.
“Hừm?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc ngồi dậy, chợt nhận ra mình có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng tối.
“Năng lực của ta về mặt cảm giác càng lúc càng mạnh hơn.” Lý Hỏa Vượng thì thào tin tức không biết là tốt hay xấu.
"Lý sư huynh ...?" Nhìn thấy Bạch Linh Miểu sắp bị đánh thức, Lý Hỏa Vượng vội vàng vỗ nhẹ người nàng: "Ngủ đi ... Ngủ đi ... ".
Lý Hỏa Vượng nói rồi cũng chậm rãi khép mắt lại.
Có lẽ là bởi vì bôn ba quanh năm, Lý Hỏa Vượng ngủ ngay lập tức, hơn nữa hiếm có không nằm mơ.
Khi Lý Hỏa Vượng ngủ say nghỉ ngơi thì bỗng nhiên toàn thân căng cứng, cảm giác được có cái gì tới gần.
Giây sau, ngón tay đau nhói khiến Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại.
Cậu bản năng giơ tay lên xem, thấy đầu ngón tay lòi thịt ra ngoài.
Vị trí này, miệng vết thương như bị thú cắn, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, là Nhị Thần của Bạch Linh Miểu cắn cậu!
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, không thấy cô gái trùm khăn đỏ.
Lý Hỏa Vượng bỗng cúi đầu, thấy bên giường đặt ba đôi giày, trừ của cậu và Bạch Linh Miểu ra còn có một đôi giày thêu màu đỏ đặt trong đó.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy giày thì đôi giày thêu chậm rãi rúc vào gầm giường.
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu đang ngủ, cậu cau mày hỏi nhỏ gầm giường:
“Ngươi muốn làm gì!"
"Có thứ gì ...” Một giọng nữ tê dại bỗng vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng.
Một tay của Lý Hỏa Vượng lập tức chộp lấy chuôi kiếm đặt dưới gối kê đầu, nín thở cảm nhận hoàn cảnh ngoài phòng.
Hiện giờ cảm giác của Lý Hỏa Vượng cực kỳ nhạy bén, lẽ ra nếu có ai đến thì cậu nên phát hiện được, nhưng cậu không cảm giác được bất cứ lạ thường.
Khi Lý Hỏa Vượng cho rằng Nhị Thần lừa dối mình thì bên cửa sổ có tiếng động, đó là tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh trong trẻo.
Két két!
Trên tường bỗng dán một hình chiếu giống như kịch đèn chiếu.
Rất khó tả hình ảnh đó đại biểu cho cái gì, về tổng thể thì giống con nhện, mặt là bà già, sáu cánh tay có gai ngược, xúc tu thể rắn dường như kèm đồ án song hoa phức tạp rụt vào duỗi ra.
Kịch đèn chiếu chẳng biết là cái gì này bò nhanh sau cánh cửa sổ của Lý Hỏa Vượng.
"Hừ, Tâm Tố? Hơn nữa còn là Áo Cảnh Giáo, thật sự hiếm có."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng một tay cầm kiếm lập tức bật dậy từ trên giường.
Đêm khuya, trên giấy cửa sổ mờ tối, một con quái vật kịch đèn chiếu dữ tợn khủng bố nằm sấp trên cửa sổ.
Cảnh này thấy sao đều vô cùng rợn người, nhưng Lý Hỏa Vượng cho rằng kinh dị hơn nữa là nó gọi cậu là Tâm Tố.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc hỏi bóng dáng kỳ lạ kia.
"Ha ha, đi tới địa bàn của ta mà không biết ta là ai?"
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng liền trông thấy Kịch Đèn Chiếu trên giấy cửa sổ thẩm thấu vào phòng.
Keng!
Mũi kiếm bị rút ra, toàn bộ phòng ở nháy mắt trở nên sát khí đằng đằng.
Một thanh trường kiếm màu đỏ sậm nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, đây là lần đầu tiên cậu chính thức rút kiếm.
Giây sau, có thứ gì từ chỗ chuôi kiếm dị thú nhanh chóng tuôn khắp người Lý Hỏa Vượng, khiến cậu cảm thấy khí huyết dâng lên, nổi gân xanh, xem cái gì đều chỉ một màu đỏ.
Mắt thấy xúc tu màu đen mang theo đồ án song hoa từ trên giấy dựng đứng lên.
Chân phải Lý Hỏa Vượng đạp tới trước, một chiêu cung bước đâm thẳng.
Đầu lưỡi Lý Hỏa Vượng đè hàm dưới, hét to một tiếng:
“Giết!”
Nhìn mũi kiếm màu máu bị sát khí bao bọc đâm tới, Kịch Đèn Chiếu không dám đón đỡ, nhanh chóng xoay sang phải.
Một chuỗi tiếng kim loại leng keng vang lên, Kịch Đèn Chiếu chớp mắt di chuyển qua cửa gỗ ở bên cạnh.
“Hừm? Kiếm này ... ngươi có quan hệ gì với Tứ Tề Hữu gia?”
Nhìn kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng, giọng nói của thứ kia mang chút chần chừ, động tác cũng trở nên kiêng kỵ.
Nó chưa hỏi xong thì kiếm của Lý Hỏa Vượng đã đâm tới.
Lưỡi bén màu đỏ lóe tia sáng lạnh chém mạnh vào cửa gỗ.
Răng rắc!
Cửa gỗ nháy mắt bị chém thành mảnh nhỏ.
Bị chém vụn còn có Kịch Đèn Chiếu kia.
Lý Hỏa Vượng lao ra khỏi phòng, tầm mắt lướt qua hành lang nhìn phía sau cửa sổ phương xa có một người giơ mấy cây que gỗ ở trên không trung khống chế Kịch Đèn Chiếu.
Thứ vừa đấu với cậu là ảnh ngược của Kịch Đèn Chiếu trong tay người này.
Thấy Lý Hỏa Vượng đuổi theo ra, người kia quyết đoán ném Kịch Đèn Chiếu, nhanh chóng rút vào phòng.
Khi Lý Hỏa Vượng hùng hổ đuổi theo vào thì thấy bên trong trống rỗng, chỉ còn Kịch Đèn Chiếu nằm dưới đất dần đổi màu đen xám.
Vừa rồi chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, cũng không có chú ý quá nhiều, Lý Hỏa Vượng nhớ kỹ nhất là trên mặt người kia đeo mặt nạ bằng đồng cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận