Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1136: Tọa Vong Đạo

Dựa theo quy trình của trò lừa mất túi, Lý Tuế sắm vai người mất bạc quay lại, nó phối hợp với Lý Hỏa Vượng diễn một hồi kịch người hát người bè.
Một người nói bạc trong túi bị thiếu, làm ầm lên muốn báo quan, một người phối hợp lấy hết tiền trên người ra, tự chứng minh trong sạch.
Tuy rằng biểu cảm có chút khoa trương, nhưng Lý Tuế diễn rất nghiêm túc.
Rất nhanh Lý Hỏa Vượng cầm ba quả dưa hai quả táo lừa được từ trên người người gầy này cùng Lý Tuế rời đi, trốn ở góc khuất nhìn người gầy kia ôm túi bạc đi.
Một lát sau, sau khi người gầy kia nhìn trái nhìn phải thấy bọn họ đều không quay lại, lập tức mở túi ra, hắn cầm lấy thỏi bạc bên trong nhét vào miệng, dùng sức cắn một cái, ngay sau đó ôm túi bạc kia vui mừng hớn hở rời đi.
“Hửm? Chuyện gì thế này?” Trên mặt Lý Hỏa Vượng không khỏi hiện ra nghi ngờ, đi theo quy trình, người này hẳn sẽ phát hiện bên trong căn bản không phải là thỏi bạc, mà là một ít miếng thạch cao.
Sau đó hắn ta sẽ phát hiện mình bị lừa, mình cũng có thể lấy được Phi Cương do lừa được mới đúng, sao tên này lại không làm theo bài bản gì hết vậy?
“Cha, hắn ta không bị lừa mà, trong bao kia thật sự có một túi bạc.” Lý Tuế mở miệng nói.
“Ta biết, ta đương nhiên biết, nhưng trong đó ta rõ ràng chỉ bỏ thạch cao, sao lại biến thành bạc rồi...“.
Nói được một nửa, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra, xem ra thạch cao kia đã bị mình tu thành bạc.
Năng lực Tu Chân của mình không cách nào khống chế, bây giờ lời mình nói ra là thực hiện được ngay, lời nói dối toàn bộ đều biến thành hiện thực, vậy còn tính là lừa gạt sao?
Nếu bạc kia chính là bạc thật hàng thật giá thật, hắn ta tự nhiên sẽ không bị lừa, tất cả đều là thật.
Hiện tại tất cả trò lừa từ trong miệng hắn nói ra, đều biến thành thật, nếu đều là thật, vậy cũng không tính là lừa gạt, chỉ là trần thuật sự thật mà thôi.
Tu Chân không tu giả sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với Tâm Tố của một vị tu chân đại thành, muốn tu giả chỉ sợ cũng rất khó.
“Đi! Chúng ta đuổi theo.” Lý Hỏa Vượng không cam lòng mà mang theo Lý Tuế, nhanh chóng đi theo tên gầy kia, muốn sửa chữa chuyện này.
Đợi đến khi lần nữa nhìn thấy người gầy mặt mày hớn hở kia, hai mắt Lý Hỏa Vượng gắt gao nhìn chằm chằm cái túi đó, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Đó là thạch cao! Đó là thạch cao!”
Cuối cùng đợi đến khi người gầy kia đi tới kỹ viện, lần nữa thò tay vào trong bọc lấy bạc ra chuẩn bị vào đó tiêu xài, hắn ta phát hiện toàn bộ bạc vừa rồi đã biến thành thạch cao.
Người gầy này trong lúc nhất thời luống cuống, kinh hoảng kêu to lên, ôm thạch cao kia đi tìm Lý Hỏa Vượng tính sổ, nhưng làm sao còn có thân ảnh của Lý Hỏa Vượng.
Theo lý mà nói loại trò lừa mất túi này hẳn đã coi như kết thúc, nhưng mà lần này, Lý Hỏa Vượng vẫn không cảm nhận được Phi Cương kia chảy vào trong cơ thể mình, tu giả vẫn không thành công.
Hiện tại dường như xem ra, không thể dùng thủ đoạn Tu Chân đi tu giả để tìm lối tắt khác. Cũng không biết có phải hai loại xung đột hay không, dù sao tóm lại là không cho.
“Ầy, biến thành bạc không cho thì cũng thôi đi, sao mà biến lại thành thạch cao rồi vẫn không cho? Tu giả lừa người sao mà khó thế?”
Lý Hỏa Vượng thử vài lần nhìn sắc trời dần dần nghiêng về phía tây, liền dẫn theo Lý Tuế đi về phía khách điếm.
Đợi đi đến cửa phòng mình, vừa mới đẩy cửa ra, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy, Lý Tuế đang ngồi trên ghế với vẻ mặt bất mãn.
“Cha! Cha gạt người! Cha rõ ràng nói rất nhanh sẽ trở về! Kết quả lâu như vậy mới trở về!”
Nó vừa dứt lời, Lý Tuế đi theo bên người Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lập tức cảm giác được một tia cảm giác rất kỳ lạ khiến hắn không nhịn được mà sống lưng ớn lạnh, tràn vào đầu mình từ sau gáy.
Tuy rằng thứ này chỉ vỏn vẹn có một tia chút xíu, nhưng Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được đây là cái gì: “Đây chính là Phi Cương sao......”
Trong lúc nhất thời, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên hiểu được tu giả là thế nào, tu giả nhất định phải dùng giả, lời nói dối giả tạo, đồ vật giả dối.
Mình lợi dụng Tu Chân để tu giả, nói trắng ra, cái giả kia vẫn là thật, vậy vẫn là Tu Chân mà không phải tu giả.
Mình muốn tu giả, tuyệt đối không thể dùng bất cứ thứ gì là thật, đồ dùng là giả, mới có thể lừa được cái giả thật sự.
“Thì ra chuyện là như vậy!” Lý Hỏa Vượng trở nên hưng phấn, hắn cuối cùng đã tìm được bí quyết tu giả, tu giả kỳ thực rất đơn giản, do mình nghĩ phức tạp thôi.
Lý Hỏa Vượng lúc này cũng không để ý tới Lý Tuế giải thích một mình khác gì đó là ai, xoay người liền chuẩn bị khẩn cấp tiến hành một vòng lừa gạt mới.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy may mắn vì chuyến đi Thanh Khâu này của mình không uổng công, liền nhìn thấy thân ảnh Huyền Tẫn đã lâu không gặp từ trên mặt đất trôi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận