Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 962: Trong viện

“Ta có thể khiến ngươi và Dịch Đông Lai an tâm, uống những loại thuốc tâm thần này, nhưng đây không có nghĩa là ngươi có thể cho ta uống những loại thuốc mắc tiền, xem nhà ta như thằng ngốc mà đào mỏ?”
“Haha.” Ngô Thành cười mà không ra lời.
“Ta không có nói đùa với ngươi, về mặt này chúng ta đều hiểu, tình hình như vậy ở các bệnh viện tư sẽ gặp rất nhiều.”
“Bình thường không có gì, thì đừng có ở đây một mình, nên đi ra ngoài nhiều hơn, đi phơi nắng làm quen với những bạn mới, nói không chừng có thể nhanh chóng xuất viện.”
Ngô Thành nói xong, từ trong túi áo đã lấy ra một chiếc chìa khóa, hắn cúi người, và mở xiềng xích cho đôi chân của hắn ra.
Cảm nhận được đôi chân đã được tự do, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng đã trở nên tốt hơn, đây chứng minh khoảng cách xuất viện lại gần hơn bước nữa.
Đợi tới khi Ngô Thành ra ngoài, Lý Hỏa Vượng cũng rời khỏi phòng bệnh của mình.
Tuy là không muốn nghe những lời nói của Ngô Thành lắm, nhưng mà trong bệnh viện tâm thần này ngoại trừ cái giường bệnh ra thì không còn gì nữa.
Nếu như cứ tiếp tục ở trong phòng bệnh, thì chỉ e là giữa đờ người ra và đi ngủ chỉ có thể chọn một trong hai.
Bước ra khỏi phòng bệnh, hành lang có vẻ rất náo nhiệt, tuy là có rất nhiều bệnh nhân tâm thần lo ngại “uy danh” của Lý Hỏa Vượng mà không dám tới gần hắn, nhưng so với trước đây thì cũng đỡ hơn nhiều.
Cùng chung đội hỗ trợ nhau với hắn, giờ có thể tự nhiên mà chào hỏi.
“Anh à, đến đại sảnh xem ti vi sao, đó đang trình chiếu phim Titanic, rất nhanh sẽ có hình ảnh!” Có một thanh niên tên Vệ Sĩ Lý mắc chứng rối loạn cưỡng lực, nhìn Lý Hỏa Vượng mà hưng phấn nói.
“Không cần, ta đi ra ngoài phơi nắng.”
Lý Hỏa Vượng có thể hiểu được tại sao bây giờ hắn lại vui như vậy, bởi vì bệnh tình của hắn lúc này ngày càng ổn định, có thể nhanh chóng xuất viện.
Trong bệnh viện tâm thần này, chỉ có hai việc là quan trọng nhất, một việc là người nhà đến thăm, việc thứ hai là xuất viện.
Lý Hỏa Vượng đi tới công viên phía sau bệnh viện, nhắm mắt lại và ngồi trên nền gạch xanh, đang yên tĩnh mà tận hưởng ánh nắng ấm áp chiếu vào người mình.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ mà hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi này, thật ra thì hắn cũng không muốn trải qua những chuyện tuyệt vọng những điên cuồng đó, hắn cũng muốn hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất của thế giới này.
Nhưng mà trong quá khứ, thế giới này như luôn chống đối với mình vậy, nhiều việc đáp ứng không kịp cứ thế dồn tới tránh cũng không tránh được, cũng may là mọi chuyện cũng đã trôi qua.
Trong lúc hắn đang tận hưởng phần yên tĩnh này, thì có những tiếng ồn ào vang lên, hắn mở mắt ra nhìn về bên kia, thì phát hiện có mấy người mặc áo bệnh viện sọc xanh trắng đang tranh giành thứ gì đó.
Lý Hỏa Vượng bước qua xem, thì phát hiện có một người phụ nữ ốm gương mặt khắt khe đang dành một quả táo với một người thanh niên.
“Của ta! Của ta!” Chàng thanh niên chảy nước miếng đang liều mạng mà dành lấy, Lý Hỏa Vượng nhận ra hắn, thằng này chính là nhược trí tầm trung trong miệng của những người khác.
Chàng thanh niên đột nhiên dùng lực, cưỡng ép dành lấy quả táo của đối phương, hưng phấn mà dẫn người phụ nữ ốm vào trong nhà, và rất nhanh hắn đã bị Lý Hỏa Vượng cản lại. “Đưa quả táo cho ta.”
Khi nhìn thấy đôi tay còng bạc của Lý Hỏa Vượng, thì lòng của chàng thanh niên run lên, hắn nhớ người này, thằng này thực sự đã giết người.
“Cho.. cho... cho ngươi!” Chàng thanh niên sợ hãi quăng quả táo vào trong người Lý Hỏa Vượng, sau khi quăng xong cũng đã nhanh chóng chạy khỏi.
Lý Hỏa Vượng giữ lấy quả táo, nhìn cái tên ghi trên quả táo, thì mới biết được thằng nhược trí đó tên là Cao Cận Vân.
Lý Hỏa Vượng đi đến chỗ người nhược trí đang nằm khóc trên mặt đất và lau nước mắt, đã đưa quả táo trong tay cho hắn.
“Cám... cám ơn anh!”
Cao Cận Vân rất ngây thơ, vừa cầm quả táo thì đã hết khóc, hắn ngồi dưới đất nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt cảm kích.
“Lần sau nếu muốn ăn, và ngươi lại không muốn bị người dành, thì nên nhớ việc đầu tiên là nên chét nước miếng lên trên đó, nghe hiểu không?”
Nhìn thấy đối phương gật đầu lia lịa, Lý Hỏa Vương đứng dậy, bước vào trong, vừa đúng đụng phải Triệu Đình bị chứng trầm cảm, mọi việc lúc nãy nàng hình như đã nhìn thấy hết.
“Cám ơn ngươi đã tội nghiệp hắn, có không ít thấy hắn khờ mà cứ ăn hiếp hắn.”
“Ta không phải là tội nghiệp hắn, có thể nhốt một người nhược trí tại bệnh viện tư, và nhốt vậy sẽ là cả đời, có lẽ nhà thằng này còn giàu hơn nhà ta nữa, ta chỉ là ngứa mắt thôi.”
“Thằng nhược trí này giàu như vậy? Sao chưa từng thấy người nhà của hắn tới thăm.” Triệu Đình bước nhanh vài bước, đi kịp với Lý Hỏa Vượng.
Tuy là những người khác đều sợ người này, nhưng sau khi tiếp xúc thì lại cảm thấy người này cũng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận