Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1319: Lựa chọn (1)

Dịch Đông Lai cười khẽ lắc đầu: "Thật sự không nhìn ra."
"Chậc, Dịch Đông Lai, anh có ý gì? Nhanh lên chứ, biện pháp trị liệu lần trước kia rất tốt."
"Vẫn chưa vội." Dịch Đông Lai kéo một chiếc ghế: "Trước hết chúng ta chỉnh sửa lại mọi chuyện rõ ràng đó, cậu vừa mới nói tôi là hình chiếu của cái gì?"
"Tôi nhớ rõ chuyện này lần trước cậu cũng đã nói qua với tôi, bây giờ có thể lặp lại lần nữa được không?"
"Không không không." Lý Hỏa Vượng lắc đầu: "Chuyện này anh không cần phải xen vào, anh chỉ cần chữa khỏi ảo giác là được."
Dịch Đông Lai cau mày nhìn hắn: "Vậy nên cậu cảm thấy cậu chỉ cần trị liệu ảo giác? Mà hình chiếc trước đó và những cái khác đều là sự thật? Chẳng lẽ cậu không lo lắng cái gọi là hình chiếu cũng có thể là một trong những hình chiếu của cậu sao?"
Lý Hỏa Vượng ngồi ở đó, cau mày, sau khi qua năm phút đồng hồ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Đông Lai: "Ý của ngươi là... Ngay từ đầu Thanh Vượng Lai đã lừa gạt ta?"
"Không, ý của tôi là, có thể Thanh Vượng Lai cũng là ảo giác của cậu, hẳn là cậu biết định nghĩa vọng tưởng là gì nhỉ? Là một loại niềm tin sai lầm, không phù hợp với thực thế nhưng lại có niềm tin sai lầm vững chắc!"
"Trước đây tôi từng chữa bệnh cho một bệnh nhân hắn ở trên đường cái, trong lúc vô tình có một cô bé nhìn hắn, hắn lập tức cảm thấy đối phương thích mình, cho dù đối phương chửi rủa, chán ghét thậm chí đánh hắn, hắn vẫn vô cùng kiên định với suy nghĩ này.
"Đối phương đánh hắn mắng hắn, hắn tự giải thích, cho rằng đánh là thương, mắng là yêu. Đối phương khóc lóc cầu xin hắn rời đi, hắn cho rằng đây là cô bé đang lạt mềm buộc chặt với hắn, cho dù đối phương làm gì thì trong suy nghĩ của hắn đều có thể xuyên tạc thành ý hiểu của hắn."
"Tình trạng bây giờ của cậu còn tệ hơn cả hắn, cậu còn có ảo giác, thậm chí cậu còn có thể diễn giải sai những gì ảo giác nói."
"Tôi biết bây giờ cậu có một bộ thế giới quan kỳ quái nhưng lại vô cùng ổn định của mình, hơn nữa còn vô cùng chắc chắn điểm này."
"Những thế giới này của cậu là một loại vọng tưởng cực đoan, giống với người bệnh kia cho rằng người con gái khác thích hắn. Trên thực tế, cô gái kia cho dù thế nào cũng không thể thích hắn, hắn đã năm sáu tuổi rồi, ngón tay còn gãy ba cái, miệng lại còn méo!"
"Không không không, có lẽ Thanh Vượng Lai có thể lừa gạt ta! Nhưng bọn họ đều là thật! Vô cùng chính xác!"
"Vô cùng chính xác? Ai có thể chứng minh? Chỉ có thể dựa vào mình cậu thôi?"
"Na Na!" Lý Hỏa Vượng ngẩng phắt đầu lên: "Na Na lúc trước đã từng đi theo ta!"
"Ý của cậu nói là để cho tôi đi hỏi một bệnh nhân tâm thần đến diễn giải vọng tưởng trong lòng cậu?"
"Cậu buông tha Dương Na được không? Cậu gây tai họa cho cô ấy chưa đủ hay sao?"
Lúc Lý Hỏa Vượng đang trị liệu, một y tá bảo vệ đứng bên cạnh nói với động nghiệp: "Nghe nói vị bác sĩ cuối cùng chữa trị cho người này đã bị điên rồi, bị giam vào bệnh viện tâm thần. Như tôi thấy, nếu còn tiếp tục như vậy thì sợ là bác sĩ Dịch cũng phát điên rồi."
"Tôi nói cô biết, bác sĩ Dịch không nên tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này, bên trên đã hạ lệnh tử hình, cho dù chữa trị tốt thì chắc hẳn hắn vẫn sẽ phải ở đây cả đời."
"Đáng lẽ nên làm như vậy từ lâu rồi, lần trước giết nhiều người như vậy, tôi cảm thấy thả hắn ra quá mức dễ dàng. Hắn giống như một quả bom hẹn giờ treo lắc lư bên ngoài vậy, không phải coi mạng sống của người dân như trò đùa sao?"
“Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa?”
Trong phòng vang lên tiếng Dịch Đông Lai đang chậm rãi lật trang sách, bên trên là bản ghi chép lại tất cả những gì Lý Hỏa Vượng kể lại cho anh.
Đợi sau hơn mười phút, Dịch Đông Lai ngẩng đầu lên: "Vậy nên bởi vì chút này nên cậu mới cảm thấy mình là Quý Tai, là người chưởng quản Thiên Đạo Mê võng sao?"
"Đúng..." Bệnh nhân mặc quần áo lam trắng Lý Hỏa Vượng gật đầu, hai tay đan vào nhau gật đầu.
"Hôm nay đã uống thuốc chưa?"
"Rồi."
"Xác nhận lại một lần nữa, bây giờ cậu có đang thành thật muốn hợp tác điều trị với tôi hay không? tâm thần, tâm lý của người bệnh sẽ đóng vai tròng quyết định đối với lúc trị liệu." Dịch Đông Lai cầm điện thoại ra, mở ghi âm ra đặt ở một bên.
"Đương nhiên, nếu không phải tôi với anh ở đây là chuyện vô nghĩa gì, ta bị mệnh, ta cần anh chữa trị.”
"Không, Lý Hỏa Vượng, cậu không hiểu ý của tôi, sự đồng ý này cần xuất phát từ nội tâm của cậu, tuyệt đối không thể trốn tránh."
"Lý Hỏa Vượng ta chưa bao giờ trốn tránh."
"Lý Hỏa Vượng, lời không thể nói quá sớm, tôi đã thấy rất nhiều người bệnh, cho dù bọn họ mơ hồ biết đó là ảo giác nhưng đều giả vờ như không thấy."
"Dù sao so sánh với ảo giác thì sự thật quá tàn khốc, bản năng khiến bọn họ trốn trong ảo giác của mình không chịu ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận