Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1422: Tiếp xúc (2)

Núi lớn ở trong bóng tối giống như người khổng lồ ngủ say, tràn đầy cảm giác áp lực. Một con đường đá vụn từ bên chân Bạch Linh Miểu trải dài vào trong núi.
“Cẩn thận, có mười Tâm Tố, nếu thật sự nổi điên thì có trò hay để xem.”
Bạch Linh Miểu gật đầu, vừa suy nghĩ trên đường về tông môn khác làm cách nào ổn định được Lý Hỏa Vượng vừa đi sâu vào núi.
Sau khi vào núi, Bạch Linh Miểu kêu Bạch Lư hét to vào khu rừng, bảo nhóm Tâm Tố đừng căng thẳng, đoàn người đến đây không có ác ý gì.
“Các vị! Ra đi, ta có thể giúp các ngươi thoát khỏi hành hạ vô tận này, vô luận là hành hạ của Tâm Tố hay hành hạ của Tâm Trọc!”
Bạch Linh Miểu làm hành động này tỏ vẻ không có ác ý, mà là mang theo thành ý muốn tiếp xúc với họ.
Bạch Linh Miểu không muốn học theo người khác đối đãi Tâm Tố, có lẽ bởi vì Lý Hỏa Vượng là Tâm Tố, cô cảm thấy có thể nói đạo lý với Vu Nhi Thần. Đã có cục diện hai bên cùng thắng thì không cần làm điều khác, chỉ cần là người bình thường thì nên biết chọn thế nào.
Đi trên đường đá vụn khoảng hai dặm, một người phụ nữ xõa tóc bù xù chặn đường nhóm người Bạch Linh Miểu.
Người phụ nữ khàn giọng nói với Bạch Linh Miểu:
"Trở lại ... ".
Thái độ của đối phương khiến hai tay Bạch Linh Miểu nắm chặt ống tay áo.
“Chúng ta đến giúp các ngươi, đừng sợ, ta tới cứu các ngươi." Bạch Linh Miểu lặng lẽ tiến lên một bước.
"Cút!" Tùy theo nữ Tâm Tố gầm lên một tiếng, mặt đất nháy mắt nhô ra, một cây cầu đá chiếm trọn mặt đường cùng với tiếng chấn động lan tràn tới chỗ nhóm Bạch Linh Miểu.
Bạch Lư trong trạng thái thần đả bước nhanh lên, ba mươi sáu người cùng ngồi xổm rồi vươn lên, hất văng cây cầu đá đi.
Bọn họ đang định bao vây nữ Tâm Tố nhưng chợt khựng lại, đơn giản là vì mười người khác xuất hiện bên cạnh người phụ nữ kia.
Những người này hoặc cao hoặc thấp, hoặc nam hoặc nữ, mặc đồ rách rưới, thoạt nhìn giống như Cái Bang.
Nhưng đám Bạch Lư không dám lơ là, bọn họ đều là Tâm Tố, có thể sinh ra có từ trong hư vô, thiên linh địa bảo hiếm thấy vậy mà giờ khoảng mười người tụ tập lại với nhau, quả thực giá trị liên thành.
Thác Bạt Đan Thanh đến gần Bạch Linh Miểu, khuyên nhủ:
"Bạch cô nương, hay là chúng ta rút đi, chưa biết chừng đám Tâm Tố này đã sớm điên rồi, chờ ra ngoài bàn bạc kỹ hơn."
"Chúng ta không điên."
Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là một người đàn ông da ngăm đen nói chuyện, trên tóc đội trang sức vòng xương, người này chắc là người Thanh Khâu.
“Không điên thì ngươi nổi khùng làm gì? Không nghe hiểu tiếng người à? Mau đi với chúng ta! Chúng ta có biện pháp ra ngoài! Chẳng lẽ các ngươi muốn ở đây cả đời ư?”
Lời của Nhị Thần không khiến đối phương xiêu lòng.
Tâm Tố Thanh Khâu cầm đầu hỏi:
"Ra ngoài? Ra ngoài làm cái gì? Làm con chuột năm mới bị người đuổi theo đánh sao?"
Bạch Linh Miểu lại lần nữa khuyên bảo:
"Chúng ta có biện pháp lấy đi tiên thiên nhất khí trong người các ngươi, có thể cho các ngươi sống như phàm nhân.”
"Hừ! Phàm nhân? Chúng ta chịu khổ nhiều như vậy chỉ vì làm phàm nhân?"
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu sốt ruột hỏi:
“Các ngươi không ra ngoài, chẳng lẽ định ở đây suốt đời? Nơi này thậm chí không có cái chết, các ngươi ở đây là muốn làm gì?"
"Chúng ta muốn làm gì? Muốn làm Thập Điện Diêm Vương!"
Nghe lời của đối phương, đám người Bạch Linh Miểu ngây ra như phỗng, không biết nên nói cái gì.
Tâm Tố Thanh Khâu chỉ tay xuống mặt đất:
“Các ngươi cho rằng chỗ này là đâu? Chỗ quỷ quái này là âm phủ! Hiện tại biến thành bộ dạng này chẳng qua vì không có ai quản. Chờ chúng ta trở thành Diêm Vương mới, chẳng những có thể trường sinh bất lão, hơn nữa còn có thể xếp vào Tiên ban!”
"Âm phủ? Diêm Vương?"
Bạch Linh Miểu há hốc mồm, vô cùng khiếp sợ nhìn đám Tâm Tố ở trước mắt, cô thật sự không ngờ đám người này vất vả cực khổ chạy tới đây là để làm chuyện này.
Cô cố gắng muốn tin, nhưng lời của đối phương quá mức khó tin, cái gì là âm phủ, cái gì xếp vào Tiên ban?
"Các ngươi ... " Nhị Thần chần chừ xen lời: “Chắc không phải bị Tọa Vong Đạo lừa chứ?”
Câu hỏi của Nhị Thần như chạm vào vảy ngược của Tâm Tố Thanh Khâu, vẻ mặt dữ tợn quát:
“Đừng nhắc đám lừa đảo đó! Bọn họ không thể nào lừa được chúng ta! Mau cút xéo! Nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!"
Cảm giác địch ý từ bọn họ, không khí bốn phía giương cung bạt kiếm, Bạch Linh Miểu cùng Nhị Thần ở trong đầu cấp tốc thương lượng.
Tình hình hiện giờ e rằng có khuyên cũng không được, phải ổn định cục diện đã, nhiều Tâm Tố như vậy rất khó đánh nhau, muốn ứng đối bọn họ phải vào tay từ hướng khác.
Suy tư một lúc, Bạch Linh Miểu lại mở miệng, cô không phản bác cái gì, mà là nói theo đối phương.
“Nếu các ngươi muốn trở thành Diêm Vương, nhưng ở chỗ này đã lâu mà không thành công, chắc hẳn là gặp được một ít khó khăn? Trên đời này thứ có thể làm khó được mười một vị Tâm Tố chỉ e khó khăn rất lớn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận