Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 500: Mì (1)

“Nếu dựa theo luật lệ của Đại Lương, dựa vào những việc bọn họ làm, sẽ có kết cục thế nào?” Lý Hỏa Vượng nhìn những người già đang hoảng sợ ở đó và hỏi.
"Đương nhiên là phanh thây!" Ánh mắt của Lâu tri huyện trở nên cực kỳ lạnh lùng.
"Như vậy mà ngũ mã phanh thây rồi? Tại sao lại có chút như trò trẻ con vậy? Hơn nữa, bọn họ tuổi đã lớn như vậy, hay là đổi thành chém đầu đi.”
Lâu tri huyện phản bác lại một cách hiếm thấy: "Đại nhân, ngài đang nói gì vậy? Người phạm tội có liên quan gì với tuổi tác chứ? Đinh là Đinh, Mão là Mão, nếu như bởi vì tuổi tác mà tha nhẹ cho bọn họ thì những đứa trẻ dưới Hoàng Tuyền kia chẳng phải chết càng oán hận sao?”
Lý Hỏa Vượng cân nhắc cẩn thận, sau đó chắp tay chào Lâu tri huyện: "Lâu tri huyện nói không sai, vậy ông làm việc đi. Ta đi đây.”
Lâu tri huyện vội vàng kéo lấy Lý Hỏa Vượng: "Sao đại nhân lại vội vàng như vậy? Mong ngài cho hạ quan một cơ hội để mở tiệc tiếp đãi đại nhân.”
Nhìn y phục tả tơi trên người, còn có những vết máu kia, Lý Hỏa Vượng gật gật đầu.
"Được, hai ngày không ngủ, ta đi nghỉ ngơi một chút, làm phiền tri huyện đại nhân giúp ta may mấy bộ y phục.”
Lý Hỏa Vượng trở về nhà trọ, gần như nằm xuống liền ngủ, cơn đau dữ dội khắp người cũng không thể đè ép được sự mệt mỏi cực lớn này.
Cũng không biết qua bao lâu: "Ọc ọc ọc...” Lý Hỏa Vượng bị cơn đói làm cho tỉnh lại.
Cậu dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là ban ngày, chỉ là không biết là ban ngày của ngày nào.
"Đạo sĩ, ngươi ngủ một ngày một đêm rồi, trước đó tên làm quan kia có tới tìm ngươi, thấy ngươi đang ngủ nên trở về rồi.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn hòa thượng đang cười: "Ngươi có vẻ rất vui vẻ nhỉ?"
"Tất nhiên là vui rồi, chúng ta đã làm việc tốt, hơn nữa còn là một việc tốt lớn. Làm xong việc tốt chẳng lẽ không nên vui sao?”
“Nên, nên.” Lý Hỏa Vượng nói lấy lệ, nén nhịn cơn đau và ngồi dậy, cởi bỏ y phục hôi hám trên người, thay quần áo mới trên chiếc ghế đẩu bên cạnh vào.
Lâu tri huyện rõ ràng đã dụng tâm rồi, bộ quần áo mới này rõ ràng là được may dựa theo quần áo mà Lý Hỏa Vượng mặc trên người, cùng một màu đỏ sẫm, cũng là chiếc đạo bào.
Hơn nữa ông không chỉ may một bộ mà còn bảo thợ may may năm bộ giống hệt nhau.
“Ha, Lâu tri huyện thật có tâm.” Lý Hỏa Vượng vừa mặc quần áo vừa nói.
Sau khi thay quần áo xong, Lý Hỏa Vượng đi về phía hậu viện, chuẩn bị đánh xe ngựa rời đi.
"Đạo sĩ, tên làm quan kia còn muốn mời ngươi ăn cơm đấy, ngươi không đi sao?”
"Không đi nữa, lãng phí thời gian, nếu đã xử lý xong phiền phức rồi, vậy thì mau chóng về Ngân Lăng, con đường này cũng không gần." Đối với Lý Hỏa Vượng bây giờ mà nói, những thứ khác đều không quan trọng.
Khi Lý Hỏa Vượng đến chuồng ngựa ở hậu viện, lập tức sững sờ.
Xe ngựa của mình được rửa sạch sẽ, bánh xe không dính chút bùn đất, lông ngựa kéo xe cũng rất mượt mà, rõ ràng là đã được chải kỹ.
Các loại sơn hào, thịt xông khói bao quanh xe ngựa, mà Màn Thầu đang nằm bò giữa số sơn hào đó, gặm một khúc xương lớn.
“Gâu, gâu!” Nhìn thấy chủ nhân trở về, Màn Thầu hưng phấn chạy tới, không ngừng vẫy vẫy đuôi, mấy ngày không gặp, nó trông béo hơn rồi.
Thấy những thứ này, hòa thượng lại lần nữa cười rồi, ông nói với Lý Hỏa Vượng: "Đạo sĩ, ngươi xem, ta đã nói gì rồi chứ, người tốt thì có phúc báo tốt đúng không?”
“Cộc cộc cộc.” Cùng với tiếng móng ngựa không ngừng vang lên, chiếc xe ngựa do Lý Hỏa Vượng điều khiển dần dần rời khỏi Thương Thủy Huyện.
Ngoài Hắc Thái Tuế ra, trên xe ngựa còn có thêm không ít đồ khô dự trữ, Lý Hỏa Vượng lấy ra một quả táo đỏ khô nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai.
“Ngọt không?” Hòa thượng áp sát qua, nếp nhăn trên mặt nhíu lại với nhau mà hỏi.
“Ngọt.” Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa lấy ra một quả hạnh đào đã bóc vỏ, nhét vào trong miệng và bắt đầu nhai: “Ngươi nói bọn họ hiện tại có vui vẻ không?”
"Đương nhiên là vui vẻ, nếu không vui vẻ thì có thể nặng những thứ này cho ngươi sao?”
"Vui vẻ là được, thế giới này quá đau khổ rồi, có thể vui vẻ hơn một chút thì cứ vui vẻ đi.”
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm trong miệng, bản thân vật lộn trong nỗi đau khổ và sự kìm nén này, việc mình giúp đỡ những người khác thoát khỏi hoàn cảnh tương tự như mình, loại cảm giác này dường như cũng không tệ.
Nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, nhìn thấy Màn Thầu đang vẫy đuôi, dùng chân khẩy cái giỏ, vùi cả đầu mình vào trong một chiếc giỏ tre lớn, đang hì hục nhai thứ gì đó.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay nắm lấy thịt ở cổ nó, nhấc nó lên và ném xuống đường đất bên cạnh: “Đi xuống, chạy cho ta, ngày ngày ăn như vậy, ngươi muốn trở thành heo bị thịt sao?”
Màn Thầu thấp giọng rên rỉ, tựa hồ đang biểu đạt vẻ bất mãn gì đó, có điều nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không có ý định chờ nó, nó liền vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận