Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1509: Bạch Ngọc Kinh (2)

Cao Trí Kiên cười lắc đầu: “Không có gì, quên đi, chỉ là một số chuyện nhỏ thôi. Hiện giờ quan trọng nhất là việc lớn sống còn.”
Lý Hỏa Vượng đang cau mày nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quái rồi tăng tốc bước về phía hoàng miếu:
“Có gì nói mau lên!”
"Lý sư huynh, ta chỉ muốn hỏi ngươi, hiện tại ta có phải là hoàng đế tốt không?"
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn ta, nghiêm túc suy nghĩ:
“Có.”
Cao Trí Kiên chắc chắn là một hoàng đế tốt, một hoàng đế chăm chỉ làm tròn bổn phận, chẳng qua trước kia Lý Hỏa Vượng hơi ngây thơ, không phải nói có một vị hoàng đế tốt thì bách tính trong thiên hạ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
"Vậy thì tốt, ha ha ha, trẫm cũng xem như không có phụ nhờ vả của Lý sư huynh ngày đó.” Cao Trí Kiên vui vẻ thoải mái cười lớn.
Rất nhanh, nụ cười trên mặt Cao Trí Kiên chuyển sang lo lắng nói:
“Lý sư huynh, hiện tại chúng ta đều trông cậy vào ngươi, ngươi không được chết."
“Khùng hả, mau lên!”
Lý Hỏa Vượng bất mãn túm long bào của Cao Trí Kiên kéo mạnh, hình ảnh bốn phía nhanh chóng thay đổi, đến trước Đại Lương hoàng miếu.
Cây Thanh Đồng to lớn còn đứng đó, mười bốn long mạch vẫn treo trên cây, nửa chết nửa sống gào khan, chúng nó không được thả xuống kể từ lần trước.
Lý Hỏa Vượng xoa cổ tay, hai cánh tay chui ra từ dưới nách, hắn niệm chú bắt ấn, bắt đầu thi triển Chước Long Tu Tiên Trận mà Huyền Tẫn từng dạy cho.
Cùng với long khí lại lần nữa bị rút khỏi long mạch, những long mạch nửa người nửa rồng uể oải hẳn ra.
Khi cảm giác long khí bọc toàn thân, Lý Hỏa Vượng trán nổi gân xanh liếc qua bên cạnh, thân thể Bành Long Đằng xuất hiện ở bên trái của hắn.
Cự kích dài mảnh gác trên vai, lấy cổ làm đòn bẩy bật mạnh, Lý Hỏa Vượng bị ném bay nhanh lên trời.
Xuyên qua những đám mây rồi xuyên qua các vì sao, khi Lý Hỏa Vượng xuyên qua những sinh vật vặn vẹo nhiễu sóng thì lại đến trước Mao Chi Môn khổng lồ.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nhìn hỗn độn bên trong ngọc môn to lớn, hắn trực tiếp chui vào.
Rất khó nói rõ trong Bạch Ngọc Kinh là tối hay sáng, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể cảm thụ sự yên lặng và trống trải.
Nơi này không phân rõ trên và dưới, không có khái niệm về thời gian, rất tĩnh lặng.
Lý Hỏa Vượng cảm giác điều đó, lòng trùng xuống:
“Chuyện gì vậy? Những Tư Mệnh khác đâu?"
Để kiểm chứng suy đoán của mình, Lý Hỏa Vượng duỗi ngón tay rạch một đường trên cánh tay, móng tay nhọn dễ dàng rạch đứt da, máu ứa ra rồi thành những hình tròn lớn nhỏ bay lên.
Tuy rằng bị thương, nhưng mà lại không có bất cứ đau đớn, không biết thứ khác thế nào nhưng ít nhất Ba Hủy và Cổ Thần chưởng quản thống khổ không ở đây.
Lý Hỏa Vượng phất tay qua miệng vết thương, vết thương thoáng chốc khép lại như khóe kéo.
Lý Hỏa Vượng vung hai tay bơi trong Bạch Ngọc Kinh, muốn tìm hiểu tất cả điều này rốt cuộc là sao.
Thân thể của Lý Hỏa Vượng không ngừng phát sáng, đây là do hắn sử dụng năng lực tu chân tiến lên.
Nhưng kéo dài chưa tới nửa nén hương thì Lý Hỏa Vượng ngừng lại, bởi vì xung quanh không có vật tham chiếu nào nên hắn thậm chí không thể phán đoán được mình đang tiến hay lùi.
"Chuyện gì thế này? Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Môi trường khó hiểu này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chút bất an.
“Quý Tai! Quý Tai!” Lý Hỏa Vượng điên cuồng hướng xung quanh hét lên.
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ tới là tiếng gọi của mình được đến đáp lại, có cái gì đi tới.
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy, nhưng giờ phút này hắn cảm giác được.
"Ai?" Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, xúc cảm những lọn tóc bay qua trên đầu hắn.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khoảng không trống rỗng trên đầu, lạnh lẽo từ xương sống lưng chạy lên tận óc.
“Tam Thanh!”
Lý Hỏa Vượng để tóc mái che đi đôi mắt bị thương, ngồi trên ghế đá trước cửa nhà, cau mày nhìn khu rừng rậm phía xa. Con mắt còn tốt duy nhất đã bị mất tiêu cự, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn về hắn giờ phút này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ có hắn biết.
“Này.” Một lon Coca được đưa tới cho Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng đưa tay nhận lấy, kinh ngạc phát hiện bên trong vẫn lạnh như băng.
"Mua ở đâu?" Lý Hỏa Vượng kéo nắp uống một hớp lớn rồi đưa trả lại cho Dương Na.
"Quầy bán quà vặt, anh không biết đâu nhỉ? Vùng quê mà có quầy bán quà vặt, thoạt nhìn đơn sơ nhưng có đủ mọi thứ.” Dương Na cảm thụ hai tay cầm lon nhấp ngụm nhỏ.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn Lý Hỏa Vượng vẻ mặt u ám, nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm, chúng ta có thể thắng. Dù sao hiện tại chúng ta đều là Tư Mệnh chưởng quản Thiên Đạo.”
“Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên lần trước phái nhiều người như vậy, nhưng bọn họ vẫn bị tổn thất dưới tay chúng ta, điều này chứng tỏ bọn họ có lẽ không phải đối thủ của chúng ta.”
"Chúng ta cũng không phải rơi vào thế yếu như vậy, bọn họ đã chết nhiều Tư Mệnh, còn chúng ta chưa chết được bao nhiêu người, chưa biết ai thua ai thắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận