Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1260: Lương thực (2)

Nghĩ vậy, hắn bước nhanh đến hàng cháo bên cạnh, phát hiện đồ phân cho người Đại Tề cũng không phải là cháo trắng, cũng không phải cháo ngũ cốc, mà là canh thịt!
Đúng lúc này, một hòa thượng đẩy cái xe cút kít từ trong thành đi ra, trên xe cút kít nằm đủ kiểu người chết tứ tung ngang dọc, người chết ở trên cùng chính là nữ nhân vừa nãy đói chết ở trước mặt chính mình!
“A di đà phật, Lý thí chủ, biệt lai vô dạng.” Phương trượng Thiền Độ của Chính Đức Tự đứng ở phía sau Lý Hỏa Vượng nói.
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, vô cùng khiếp sợ mà nhìn ông ấy: “Các ngươi... Các ngươi đang ăn người?”
“Lý thí chủ, lời này sai rồi, bọn họ đều là vật chết thôi, trong mắt Phật Tổ, thân thể phàm thai đều là túi da, hơn nữa sau khi đặt vào nồi, tăng nhân của Chính Đức Tự chúng ta sẽ tụng kinh gõ mõ siêu độ bọn họ thật tốt.”
“Vả lại, hiện giờ nơi nào cũng không có lương thực, dù sao bần tăng cũng là người xuất gia, người xuất gia làm chuyện từ bi, cũng không thể vì kiêng kị người chết, trơ mắt nhìn những người sống sờ sờ khác bị đói chết chứ?”
Lý Hỏa Vượng đứng ở tại chỗ sững sờ nửa ngày, cái gì cũng không có nói ra, làm lơ nồi to bên người, xoay người đi về phía Chính Đức Tự.
Hắn biết dưới loại tình huống thế này, nếu bản thân nói không cho bọn họ ăn thịt người, chỉ sợ đó mới chính là lý do không ăn thịt, bọn họ chỉ muốn tồn tại thôi.
So sánh với toàn bộ kinh đô, bởi vì Chính Đức Tự có hòa thượng giữ gìn nên không đổ nát nhiều, ít nhất nhìn từ mặt ngoài, thì vẫn có thể ở được.
Khí sắc của các hòa thượng bên trong thoạt nhìn cũng đều không tệ lắm, cũng không có vẻ đói khát.
Lý Hỏa Vượng ngồi xuống trên ghế đá dưới gốc cây non đang nảy mầm, nhìn Thiền Độ, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Không thể tiếp tục như vậy được, không còn lương thực nữa những người còn lại sớm hay muộn gì cũng sẽ đói chết."
“Không phải trước đây Chính Đức Tự là quốc giáo của Đại Tề sao? Hơn nữa đã làm nhiều việc thiện như vậy, uy vọng của các ngươi ở Đại Tề hẳn là khá tốt phải không?”
“Vì sao Lý thí chủ nói chuyện này?”
“Vì cứu người! Ta không thể nhìn được người khác đang sống sờ sờ lại chết đói!”
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nói toàn bộ ý nghĩ của mình với phương trượng của Chính Đức Tự.
“Ngươi dùng uy vọng Chính Đức Tự của ngươi, tập hợp càng nhiều người còn sống càng tốt, ta sẽ dùng hết khả năng đưa lương thực và hạt giống lại đây. Cùng gieo trồng, phân phát đồng đều.”
"Trong số những người sống chắc hẳn là có người làm quan phải không? Bọn họ quản lý rất giỏi, hãy để cho bọn họ làm việc, tốt nhất là mau chóng để triều đình Đại Tề bắt đầu khôi phục nhiệm vụ, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đưa Đại Tề này bàn tìm đường sống từ chỗ chết!”
“A di đà phật, Lý thí chủ tâm địa Bồ Tát đại thiện, ta thay bá tánh Đại Tề cảm tạ.” Thiền Độ hành Phật lễ với Lý Hỏa Vượng.
“Được rồi! Đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh chóng hành động đi, hiện tại bên trong Đại Tề mỗi thời mỗi khắc đều có người chết.”
Lý Hỏa Vượng nói xong lập tức đứng lên, lấy Tích Cốt Kiếm ra chuẩn bị quay về Đại Lương, nhưng lại bị Thiền Độ chặn đường đi.
“Lý sư huynh, nghe đồn ngươi tu chân đại thành? Vậy có thể từ không thành có, biến ra lương thực không?”
“Loại chuyện này ngươi cảm thấy có thể sao? Ngươi cho rằng ta là Tư Mệnh sao?” Lý Hỏa Vượng nói xong lại thở dài một hơi: “Ta không biết sau này có thể làm thế không, nhưng mà ít nhất hiện tại ta không thể làm được.”
“Đúng là hiện giờ ta có năng lực biến ra lương thực.” Lý Hỏa Vượng nhìn về phía bàn đá ở trước mặt, ở dưới cái nhìn chăm chú của ông ấy, từng cục đá kia trở nên to tròn hơn, rất nhanh biến thành một đống màn thầu hấp màu trắng.
Màn thầu lớn trắng bóng nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của hòa thượng ở Chính Đức Tự, tiếng nuốt nước miếng không dứt bên tai.
“Loại đồ vật này tất nhiên là có thể ăn, hơn nữa ăn rất ngon, nhưng mà sau khi ăn xong, chỉ cần ta không duy trì tu chân, chúng nó lập tức sẽ biến thành cục đá.”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng vừa động, màn thầu nháy mắt biến thành thứ màu đen cứng rắn.
“Thật sự là ta không thể thời thời khắc khắc phân tâm ra nghĩ chuyện lương thực gì đó, chẳng những chậm hơn nữa hoàn toàn cứu không được bao nhiêu người, nếu có bản lĩnh này, mấy túi lương thực ta đưa từ Đại Lương đến làm sao nhanh bằng cách này được?”
“Ta muốn cứu không phải một ít người, một đám người, ta muốn cứu toàn bộ Đại Tề!” Lý Hỏa Vượng nói xong lấy Tích Cốt Kiếm ra trở về Thượng Kinh Thành.
Sau khi trở lại Thượng Kinh Thành, Lý Hỏa Vượng không hề làm nhiều chuyện vô nghĩa, trực tiếp vọt vào tiệm gạo, bắt đầu đòi lương thực.
Ngay khi ông chủ tiệm gạo kia cho rằng đụng được khách hàng lớn, mừng rỡ tới mức không rõ phương hướng nữa rồi, thì một lão thái giám ôm phất trần vàng cũng đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận