Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 344: Về nhà rồi

Với khuôn mặt đỏ bừng đầy xấu hổ, Bạch Linh Miểu nhìn về phía La Quyên Hoa đang ôm lấy con gái mặc ý cười lớn phía xa và nói.
Xuân Tiểu Mãn tiếp tục giúp Bạch Linh Miểu lau người: “Ta thấy chuyện này cũng không có gì, muội cũng động phòng với Lý Hỏa Vượng rồi, có gì mà không thể nói chứ, muội đừng co rút ra sau, đứng thẳng lên một chút.”
Bạch Linh Miểu xấu hổ, đối với việc này cô ấy chỉ có thể im lặng.
Cô ấy vẫn cảm thấy loại chuyện riêng tư này không thể chia sẻ với người khác.
Một đám phụ nữ như vậy lăn qua lăn lại trong nước rất lâu, mãi đến khi trời gần tối bọn họ mới trở về với quần áo đã được giặt sạch.
Trời đã tối, hôm nay trời còn chưa sáng đã phải xuất phát nên tất cả mọi người cũng đã mệt rồi, ngoại trừ người gác đêm ra còn lại sớm đã đi ngủ.
“Ta nhiều lông lắm, chỉ có thể chà được một nửa thôi, muội đừng ghét bỏ.”
Trong chăn, Bạch Linh Miểu nghe thấy lời này liền dang rộng đôi tay, dùng sức ôm lấy người Xuân Tiểu Mãn, vui vẻ vùi mặt vào thân hình đầy lông tóc màu đen dày và dụi dụi: “Sao có thể chứ, muội rất thích Tiểu Mãn tỷ.”
Tiểu Mãn thuận thế tự nhiên giơ đôi chân lông lá của mình lên và cọ xát vào cơ thể trơn nhẵn của đối phương.
"Haha, đừng như vậy, Tiểu Mãn tỷ, muội sợ nhột.”
"Thích ta? Nhưng ta không so được với Lý sư huynh của muội, sợ đợi đến lúc ta ngủ rồi, muội liền mặc áo yếm, chui vào túi ngủ của Lý sư huynh.”
"Lý sư huynh bị thương chưa khỏi, muội đây là đi chăm sóc huynh ấy.”
"Huynh ấy như vậy mà còn cần chăm sóc sao? Ngoại trừ loại chuyện đó, ta cảm thấy muội không có chỗ nào có thể chăm sóc được huynh ấy.”
"Tiểu Mãn tỷ... Sao ngay cả tỷ cũng như vậy chứ...”
Khi hai người đang thủ thỉ trong chăn, bọn họ đột nhiên nhìn thấy một bóng người lén la lén lút đi về phía bờ sông.
"Người đó là ai vậy?"
"Còn có thể là ai, Tôn Bảo Lộc đấy, luôn như vậy mà, đệ đấy từ trước đến nay không tắm chung với người khác, quả thực còn sợ người khác nhìn trộm hơn cả phụ nữ chúng ta.”
Đêm đó, không có âm thanh gì ngoài tiếng sói hú phía xa xa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hỏa Vương đang ôm Bạch Linh Miểu, từ từ mở mắt ra.
"Lý sư huynh, huynh gặp ác mộng rồi?” Bạch Linh Miểu đau lòng, dùng ngón tay mềm mại vuốt ve cằm của cậu.
“Không sao, đã quen rồi.” Lý Hỏa Vượng mắt có chút thâm quầng ngồi dậy, lại lần nữa nhìn về phía Nữ Nhân Sơn phía bên kia một cái, sự cảnh giác trong lòng có chút buông xuống.
"Lúc đó mình không để lộ ra kẽ hở gì, cộng thêm đám người đó chỉ là người học việc, hơn nữa bây giờ đã hai ngày rồi, cho dù Vũ Sư Cung là tốt hay xấu thì có lẽ chúng ta cũng an toàn rồi.”
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tôn Bảo Lộc bưng một bát chất lỏng màu nâu đến trước mặt Lý Hỏa Vượng: "Lý sư huynh, đến giờ ăn sáng rồi."
“Đây là cái gì?” Khứu giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng khiến cậu không tự chủ mà ngửa ra sau, quả thực quá tanh rồi.
"Sữa dê tươi trộn với máu dê, bỏ thêm chút muối, mùi vị rất ngon, hơn nữa còn tốt cho việc hồi phục vết thương.” Sau khi cậu ấy bưng lên nhấp một ngụm, lại lần nữa đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng uống một ngụm, suýt chút nữa đã nôn ra nhưng cậu cố nén nhịn cơn buồn nôn và uống hết hỗn hợp sữa và máu này.
Bổ thì bổ nhưng thực sự rất khó uống.
Tôn Bảo Lộc đứng ở đó, hưng phấn nói: "Lý sư huynh, huynh xem trước đó đệ nói không sai chứ, chỉ cần mang theo đủ dê, một ngày ba bữa không cần lo lắng nữa.”
Dùng ống tay áo lau lau khóe miệng, Lý Hỏa Vượng nhét bát vào trong ngực cậu ấy: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, rời khỏi Nữ Nhân Sơn, có lẽ sắp đến nhà của đệ rồi nhỉ?”
Nghe thấy thông tin này, Tôn Bảo Lộc lập tức lên giọng: “Đúng đúng đúng, mau đi thôi, bọn họ ở ngay phía trước.”
Mặc dù vùng trời đất xanh rì này ở trong mắt đám người Lý Hỏa Vượng vẫn như vậy nhưng trong mắt Tôn Bảo Lộc rõ ràng là không giống.
"Nhìn kìa! Ngọn núi đằng kia! Đệ từng chăn cừu ở đó! Có một chiếc răng hàm bên trái của đệ bị rơi ra ở đó.”
"Đệ đã nhìn thấy một con sói trắng ở phía đông bên đó! Thật sự không lừa huynh đâu, sói trắng đấy. Cha mẹ đệ nói căn bản không có sói trắng nhưng đệ thực sự đã nhìn thấy nó.”
"Nhìn bên này! Có nhìn thấy dấu vết dưới đồng cỏ này không? Đây chính là dấu vết tộc người bọn đệ cắm lều để lại đấy. Không thể sai được!"
Tôn Bảo Lộc càng lúc càng phấn khích, bọn họ cũng càng ngày càng gần tới nơi, hai ngày cuối cùng, Tôn Bảo Lộc căn bản không ngủ được, toàn bộ công việc canh đêm đều do cậu ấy đảm nhận.
Cuối cùng, sau khi bọn họ vượt qua một ngọn đồi nhỏ, xa xa có một mảng màu trắng giữa màu xanh lục, đó là dê, còn có một số màu đen, đó là bò.
Bên cạnh đàn dê có một vùng lều trại lớn và những người nhỏ bé chỉ bằng con kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận