Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 574: Giam Thiên Tư (1)

Lý Hỏa Vượng phát hiện dường như chính mình suy nghĩ phức tạp rồi, nếu Binh Gia vận dụng sát khí thì thả ra được tự nhiên có thể thu lại được, có lẽ đây chỉ là một việc nhỏ.
“Đã lấy được đồ, kế tiếp ...”
Lý Hỏa Vượng bỏ quan tài vào ngực của mình, biểu cảm nghiêm túc đi hướng khách điếm.
Chờ Lý Hỏa Vượng đẩy mở cửa phòng trọ của mình, Bạch Linh Miểu ngồi trước gương đồng đang cầm cây lược sắt, chấm nước đen tự chải đầu.
“Muội đang làm gì?”
“Dùng lược chì thấm giấm chua chải tóc có thể làm tóc đen, mái tóc trắng này trông thật khó coi.
Nhìn bóng lưng của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, lấy một quan tài nhỏ ra khỏi ngực.
Lúc nãy Lý Hỏa Vượng có thử nghiệm với một người rồi, thứ này xác thực có biện pháp loại trừ sát khí trên thân thể người khác.
Bạch Linh Miểu xuyên qua gương đồng cũng nhìn thấy thứ trong tay Lý Hỏa Vượng:
"Đó là cái gì? Quan tài?"
Lý Hỏa Vượng dứt khoát dùng đầu ngón tay gảy mở nắp quan tài, mạnh mở ra hướng Bạch Linh Miểu.
Một lực hút rất kỳ lạ phát ra từ quan tài, nó lấy tốc độ cực nhanh hút đi rối rắm, áy náy và lo lắng trong lòng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng thậm chí cảm thấy biện pháp thoát khỏi ảo giác từ Bắc Phong cũng trở nên không quan trọng gì, quan tài này đang hút đi cột trụ muốn sống của hắn.
“Một ... hai ... ba!” Lý Hỏa Vượng mạnh khép lại nắp quan tài, lấy tốc độ nhanh nhất nhìn Bạch Linh Miểu ở trước mặt mình.
Lược chì tẩm đầy giấm chua chậm rãi rơi xuống đất phát ra tiếng vang trong trẻo, Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu chậm rãi xoay người lại, cô kinh ngạc nhìn chính mình, nước mắt vô thanh trượt xuống từ gò má.
Khi thấy Bạch Linh Miểu quen thuộc quay về thì Lý Hỏa Vượng run rẩy xông lên, ôm chặt cô, kích động nước mắt lưng tròng.
Kích động một lúc sau Lý Hỏa Vượng mới thả vòng tay ra, ngắm nghía Bạch Linh Miểu ở trước mắt:
“Hiện tại cảm giác như thế nào? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Nếu có thì nhanh chóng nói cho ta!"
Bạch Linh Miểu với đôi mắt ướt lệ, không nói một lời, vươn tay ra sờ hướng Tử Tuệ Kiếm trên lưng Lý Hỏa Vượng.
Khi bị Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dùng tay đè lại, trong mắt Bạch Linh Miểu tràn ngập u oán và thống khổ đậm sâu.
"Lý sư huynh, ta cầu huynh ... không có cái này thì ta thật sự sống không nổi ... ".
Nhìn tia cầu xin trong mắt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy buông tay.
Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ trơ mắt nhìn Bạch Linh Miểu lại nắm chặt thanh Tử Tuệ Kiếm, nhìn thống khổ trong mắt cô dần bị không cho là đúng và thoải mái thay thế.
Bạch Linh Miểu trước kia lại trở về.
Vào giây phút này, Lý Hỏa Vượng chợt hiểu ra, sát khí nhập thể không phải rắc rối lớn, nó chưa từng là phiền phức, thứ thật sự rắc rối là hiện thực không thể thay đổi, hắn giết cả nhà Bạch Linh Miểu.
"Ha ha." Bạch Linh Miểu lại cười lên, lần này trong tiếng cười tràn ngập nhẹ nhàng tự do.
Bạch Linh Miểu cúi người nhặt lược chì lên nhúng vào bát giấm chua, tiếp tục soi gương đồng chải tóc, tâm trạng thoạt trông rất tốt.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc không tiếp tục khăng khăng, khóe miệng hơi run run đi đến sau lưng Bạch Linh Miểu, nhẹ ôm lấy cô.
"Yên tâm, mặc kệ muội biến thành bộ dạng gì thì vĩnh viễn là Miểu Miểu của ta.”
Vừa dứt lời, Bạch Linh Miểu chống khuỷu tay đẩy mạnh Lý Hỏa Vượng ra, giận dữ trừng hắn:
“Huynh không chê ta? Nhưng ta ghét bỏ huynh! Còn nhớ lúc trước ta nói gì với huynh không? Rốt cuộc huynh thích con người của Bạch Linh Miểu hay chỉ thích một tiểu thiếp luôn nghe lời, chiều ý huynh?”
Nói xong, Bạch Linh Miểu đứng lên, ném mạnh lược chì xuống đất, hùng hổ đi hướng cửa.
“Muội đi đâu?”
“Huynh quản ta đi đâu? Lão nương hiện tại tìm nam nhân khác gả đi! Giúp chồng dạy con! Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục dây dưa với tên điên như huynh sao?”
Bạch Linh Miểu vừa rời đi, làn gió thơm bay tới, một thân thể mềm mại dựa vào lưng Lý Hỏa Vượng, đó là Nhị Thần.
"Yên tâm, nàng sẽ không ... ".
Lý Hỏa Vượng cầm lấy bàn tay của người đứng phía sau, nhẹ hôn lên móng tay đen sắc bén, ủ rũ nói:
"Đi đi, đi cũng tốt, các người ở Ngưu Tâm Thôn chờ ta, chờ ta giải quyết phiền phức của mình rồi sẽ trở lại tìm các người.”
Nhị Thần dùng lông mặt mềm mại dụi vào sau gáy của Lý Hỏa Vượng, chậm rãi lùi về, khi hắn quay đầu thì trong phòng chỉ còn mình hắn.
Lý Hỏa Vượng ngây người một lúc, xông ra ngoài hét to hướng đại đường bên dưới:
“Tiểu nhị, lấy một vò rượu nồng!”
Rượu nhanh chóng đưa vào phòng, Lý Hỏa Vượng ôm lấy trực tiếp ngửa đầu uống.
Trải qua mấy lần Thương Khương Đăng Giai, cảm giác của Lý Hỏa Vượng đã cực kỳ mẫn cảm, hắn cũng không biết chính mình say lúc nào.
Chỉ biết khi hắn tỉnh lại bên ngoài vang lên gà trống gáy.
Lý Hỏa Vượng vịn cái đầu đau như muốn nứt ra, lảo đảo đứng lên, khi hắn đi hướng cửa sổ thì chân bị vấp ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận