Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 190: Dương Na

Sột!
Một cái lưỡi ướt sũng bỗng liếm mặt của Lý Hỏa Vượng, là lưỡi của Màn Thầu nằm trong ngực cậu.
Lý Hỏa Vượng đè đầu chó, trợn to mắt nhìn bóng tối trên đỉnh đầu.
Ngày thứ hai tỉnh lại, ở cửa đã có người bưng tới bữa sáng, cháo khoai lang kèm bánh bột ngô hoa màu.
Cho Màn Thầu ăn trước một ít thức ăn của họ, phát hiện không có độc thì Lý Hỏa Vượng và Anh Tử cùng nhau ăn.
Hôm nay Lý Hỏa Vượng không hỏi thăm Anh Tử điều gì nữa, địa vị của nàng trong Áo Cảnh Giáo hơi thấp, chỉ biết một số thứ bình thường, cậu tự đi ra ngoài thăm dò không chừng sẽ tìm được cơ hội.
Nếu Thủ Tam hỏi tới thì Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị sẵn lý do, cậu muốn học hỏi những người này chế tạo đau đớn như thế nào.
Dưới sự dẫn dắt của Anh Tử, Lý Hỏa Vượng đi dạo trong hang.
Không biết rốt cuộc là bọn họ thật sự giữ quy củ, hay là thư của sư thái mang đến tác dụng.
Đám giáo chúng không ngăn cản Lý Hỏa Vượng tùy ý đi bộ, chỉ nhìn cậu chăm chú.
Lý Hỏa Vượng hiện giờ có cảm giác càng nhạy, phát hiện trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ không chỉ có cảnh giác và tò mò, còn có cảm xúc khó tả khác.
Nhưng rất nhanh, Lý Hỏa Vượng không rảnh quan tâm ánh nhìn của người khác, hình ảnh trong hang khiến khóe mắt cậu co giật.
Nếu mười tám tầng địa ngục trong Phật giáo thật sự tồn tại, vậy nơi đó chắc chắn là ở đây.
Lột da, chém eo, tứ mã phân thây, câu ngũ hình, lăng trì, đủ loại khổ hình hoặc đã biết hoặc chưa biết, bữa sáng sôi trào trong dạ dày của Lý Hỏa Vượng, mùi máu tanh nồng xông thẳng lên xoang mũi.
- Giải thích, hình phạt Câu ngũ hình là Chặt đầu, tay, chân, móc mắt, cắt tai, tức là ‘xẻ thành tám khúc’. Hết giải thích.
Khó khăn lắm mới đi ra khu vực hình thành từ tiếng la hét và tiếng máu thịt xé rách, Lý Hỏa Vượng vịn tường còn chưa kịp thở phào.
Một bóng dáng nhỏ nhắn cầm chong chóng chạy qua trước mặt, đó là một cậu bé đi giày đầu hổ, đội mũ đầu hổ.
Cậu bé giơ chong chóng cười lớn:
“Phụ thân chậm quá đi!”
Sau lưng cậu bé là một giáo chúng mặc áo đen, nhấc chân đầy sẹo đuổi theo:
“Nhi tử chạy nhanh lắm.”
Nhìn hai người đi xa, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên hết sức khó coi:
“Những kẻ điên này! Chẳng lẽ bọn họ không có tim sao?”
Anh Tử đi trước dẫn đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng, không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.
"Ân công, hình như đêm qua ân công có hứng thú với sách khác của Áo Cảnh Giáo, nếu muốn thì ta tặng sách của mình cho ân công, được chứ?”
Anh Tử nói cả buổi mới nhận ra không được đáp lại.
Chờ nàng tỉnh táo lại thì phát hiện đạo nhân áo đỏ biểu cảm thống khổ ôm đầu của mình.
“Chết tiệt, lại nữa rồi!”
Lý Hỏa Vượng cảm giác được bốn phía trời sập đất nứt, cậu biết ảo giác lại sắp xuất hiện.
"Ân công? Ân công bị sao vậy?” Khương Anh Tử vội vàng quay đầu.
Lý Hỏa Vượng trơ mắt nhìn Anh Tử vặn vẹo biến thành hình dạng y tá.
Y tá nói với Lý Hỏa Vượng:
“Cuốn lưỡi vào, ngoan, đừng lại cắn trúng lưỡi.”
Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình trân trân, cậu không nói linh tinh gì nữa, y tá thương tiếc lắc đầu, xoay người rời khỏi.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn bầu trời ánh nắng sáng sủa ở ngoài cửa sổ, trong một chốc đầu óc một mảnh trống rỗng, không biết kế tiếp nên làm cái gì.
"Đợi đã! Ở bên kia thì ta còn đang đi bên ngoài, loại tình huống này phi thường nguy hiểm!"
Lý Hỏa Vượng cảnh giác lên, vội vàng nói:
“Anh Tử, hãy nghe ta nói, hiện tại nhanh chóng mang ta về phòng, lấy dây thừng trói ta lại ...”
"Hỏa Vượng."
Lý Hỏa Vượng theo bản năng ngẩng đầu, liền trông thấy Dương Na mắt ướt lệ đứng ở cửa.
Dương Na vẫn ăn mặc đơn giản, áo len màu trắng kết hợp với quần bò, bên hông đeo một chiếc túi nhỏ dành cho nữ.
“Hỏa Vượng, cậu có phản ứng với giọng nói của mình hả? Cậu tỉnh táo rồi đúng không? Cậu nhận ra mình phải không?” Dương Na chạy tới, nắm chặt tay của Lý Hỏa Vượng.
Cảm thụ được xúc cảm quen thuộc kia, đầu óc Lý Hỏa Vượng rối loạn, cơ hồ là bản năng hành động, cậu cứng ngắc đứng tại chỗ, giả vờ đang phát bệnh.
Dương Na lại kêu gọi vài tiếng, ánh mắt từ kích động dần trượt xuống thất vọng tột độ.
Trên rèm mi dài ướt sũng nước mắt, giọng nói dịu dàng của cô mang theo chút run rẩy:
“Hỏa Vượng, cậu là đồ lừa đảo! Chúng ta đã hứa cùng nhau lên đại học! Tại sao mình đã lên đại học rồi mà cậu còn không tỉnh lại!"
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng đau xót, dù biết đây là ảo giác nhưng cậu không thể thờ ơ:
“Na Na, xin lỗi."
Một câu nói khiến ánh mắt của Dương Na từ thất vọng tột độ dần biến thành vui sướng tột đỉnh, cô nhào vào người Lý Hỏa Vượng, khóc toáng lên.
"Xin lỗi, mình thật sự rất muốn đến thăm cậu, nhưng từ khi cậu lên ti vi thì cha mẹ của mình cấm không cho tới tìm cậu, hôm nay mình khó khăn lắm mới lại đây một chuyến."
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng ôm lấy Dương Na, lại đẩy cô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận