Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 620: Người đến (2)

Một người đàn ông trung niên mặc quan phục, cằm để chòm râu đen, khoảng bốn, năm mươi tuổi mang theo một vài người sớm chờ đã lâu.
Nhìn thấy người đến, hắn ta lập tức lạy dài hướng Gia Cát Uyên, kích động nước mắt lưng tròng: "Gia Cát tiên sinh! Không ngờ rằng ngài cũng đến!"
"Ta chỉ là bạch thân, không dám nhận lễ lớn như vậy. Lương đại nhân, đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi vào rồi hãy tán gẫu."
Lương đại nhân lại đi tới trước mặt Tần lão, kêu một câu lão sư rồi nâng ông đi vào phủ đệ khí phái. Lý Hỏa Vượng đứng một bên nhìn như khách qua đường.
Những người này đi qua cửa hông, đi qua đình viện, cuối cùng đến đại điện tiếp khách, bất chấp uống trà, bắt đầu kịch liệt nghị luận.
Trung tâm cuộc nghị luận đơn giản là so sánh chênh lệch lực lực của địch và ta, làm sao khiến Đại Tề nguy ngập chuyển nguy thành an.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới Lý Hỏa Vượng, hắn nhàn rỗi nhìn chằm chằm nửa bên mặt Lương đại nhân, suy nghĩ không ngừng mà phát tán.
"Vị Lương đại nhân này có thân phận gì trong Đại Lương Quốc? Nếu bây giờ ta rời khỏi phạm vi của Gia Cát Uyên chắc sẽ không xem ta là thích khách ám sát chứ? Khoan, đừng nói là tên này là Tọa Vong Đạo nhé?”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng miên man suy nghĩ, mặt trời trên đầu dần ngã về tây, một ít người mặc quan phục bước xuống kiệu, xe ngựa, nhanh chóng tụ tập vào phòng tiếp khách.
Cuối cùng không có chỗ đứng, Lý Hỏa Vượng lười nghe tiếp, đơn giản đứng ở ngoài phòng hít thở không khí.
"Phụ thân, bọn họ đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?" Giọng nói của Lý Tuế vang bên tai Lý Hỏa Vượng.
"Nghe không hiểu không sao, dù sao không liên quan chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng phát hiện Lý Tuế ngày càng hoạt bát, lúc trước chẳng những làm nũng vòi hắn mua đồ, giờ còn hỏi hắn những việc nó không hiểu.
"Phụ thân, người đói." Lý Tuế dùng xúc tu quấn dạ dày rút nhỏ của Lý Hỏa Vượng, nó vốn trốn trong dạ dày, nhưng bây giờ đã chui ra luồn khắp người Lý Hỏa Vượng.
Nghe lời Lý Tuế nói, Lý Hỏa Vượng thầm ghi thêm một điều, hiện tại biết quan tâm người.
Tuy rằng trong lòng ấm áp, nhưng Lý Hỏa Vượng biết đây không phải chuyện tốt, đại biểu cho nó dần lớn lên.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng trở nên cực kém, nếu như không tìm được Bắc Phong ép hỏi ra cách thoát khỏi ảo giác trước khi Lý Tuế hoàn toàn trưởng thành, e rằng hắn sẽ một lần nữa rơi vào trong ảo giác.
Trước đến giờ Lý Hỏa Vượng chưa từng nghĩ có ngày mình khát vọng Tọa Vong Đạo xuất hiện đến thế.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên, Lý Hỏa Vượng quay đầu, nhìn thấy một ông già đi đến bên cạnh mình, trong tay cầm đèn lồng. Lý Hỏa Vượng đã gặp người này rồi, hình như là quản gia của Lương đại nhân.
"Lý đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, thỉnh đi cùng tiểu nhân.”
Lý Hỏa Vượng vểnh tai lắng nghe, phát hiện căn phòng vừa rồi còn ồn ào đã trở nên im ắng, bọn họ thừa dịp hắn suy nghĩ thẫn thờ đã đi hết.
"Đều sắp tạo phản, cư nhiên còn có thời gian rỗi ăn cơm." Lý Hỏa Vượng đứng lên, đi theo quản gia đến cửa hông bên cạnh.
Chốc lát sau Lý Hỏa Vượng ngồi xuống trước một bàn thức ăn tinh mỹ, vốn tâm trạng siêu kém nên hắn lười nghe Tần lão nâng ly nói gì đó, cầm đũa nhai ngồm ngoàm.
Tần lão này có uy vọng lớn như vậy trong triều đình thì đi Giam Thiên Tư liều mạng làm cái gì, thật là ăn rửng mỡ.
Hành động bất lịch sự của Lý Hỏa Vượng bị người ngồi chung lườm liếc, nhưng bọn họ không làm gì khác.
Tùy theo âm thanh kết thúc, người trong phòng cùng nâng ly, bắt đầu ăn, còn Lý Hỏa Vượng đã ăn no.
Lý Hỏa Vượng đứng lên, đi tới bên cạnh Gia Cát Uyên hỏi:
“Ngươi thương lượng với những người này sao rồi? Khi nào ra tay? Giết ai?"
Có lẽ Tọa Vong Đạo đang âm thầm chờ đợi, không chừng bên mình làm ra động tĩnh lớn có thể dụ chúng đi ra.
Gia Cát Uyên nâng ống tay áo dài che nửa khuôn mặt, ngửa đầu đổ rượu trong ly vào miệng.
Gia Cát Uyên ung dung buông tay áo xuống, nhỏ giọng nói:
“Không vội, Lý huynh, chuyện lớn như thế sẽ không hành động quá nhanh, có nhiều quan viên thà chết chứ không chịu khuất phục bị nhốt trong lao, càng có nhiều người bị biếm đi vùng xa xôi.”
“Huống hồ đám chó thiến này làm toàn bộ U Đô chướng khí mù mịt, nhiều người sớm đã trong lòng bất mãn, chúng ta bỏ ra chút thời gian lôi kéo một số cỏ đầu tường, đều là con dân của Đại Tề, ít người chết vẫn tốt hơn.”
"Lôi kéo những người này có tác dụng gì?" Sắc mặt Lý Hỏa Vượng có chút khó coi, nhíu chặt chân mày, từ khi biết rốt cuộc là chuyện gì thì hắn không hứng thú với chuyện bên Đại Tề.
“Trong đám cỏ đầu tường này có không ít Binh Gia võ tướng, ngươi nói xem việc này có hữu dụng hay không?"
Nói xong lời này, Gia Cát Uyên hình như cảm giác được cảm xúc của Lý Hỏa Vượng, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tiểu sinh vẫn luôn nhớ chuyện của Lý huynh, chờ xong chuyện này rồi ta sẽ ra mặt khiến Đại Tề giúp ngươi tìm công pháp tu chân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận