Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 162: Chỗ tốt (1)

Lý Hỏa Vượng nâng lên ngọc bội hình tròn nhìn tới nhìn lui, cuối cùng hạ quyết tâm một tay siết chặt nhét vào ngực áo bệnh nhân của mình.
“Thử xem sao, chỉ thử thôi cũng chẳng mất mát gì, lỡ như thành công thì sao?” Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng vấn đề tiếp theo xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng làm cậu ngẩn ngơ.
"Nếu thành công thì sao nữa? Nó đại biểu điều gì? Đại biểu bên Bạch Linh Miểu là giả? Hay nên nói cả hai bên đều là thật?"
Lý Hỏa Vượng không biết, nhưng mặc kệ thế nào thì cậu vẫn quyết định thử trước rồi căn cứ kết quả cuối cùng nghĩ biện pháp.
Từng giây từng phút trôi qua, Lý Hỏa Vượng yên lặng chờ đợi kết quả buông xuống, loại cảm giác này rất khó chịu, cậu có cảm giác như sống một ngày bằng một năm.
Trong quá trình y tá đến đổi một mớ thuốc, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc cảm giác được ảo giác bốn phía vỡ vụn.
Khi trở về căn phòng cổ xưa, Lý Hỏa Vượng lập tức vuốt ngực mình, khi cậu lấy ra miếng ngọc bội thì cơ mặt cứng ngắc.
Bất chấp mặc quần áo, Lý Hỏa Vượng xuống giường nhanh chóng lục tìm, nhìn hai miếng ngọc bội hình tròn giống hệt nhau trên tay mình, biểu cảm của cậu ngẩn ngơ.
“Hai miếng? Sao có thể là hai miếng được? Tại sao là hai miếng?”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng rối loạn, trước đó cậu có phỏng chừng sẽ thành công mang thứ ở bên kia đến, nhưng thật sự không ngờ sẽ có kết quả như hiện tại.
“Hỏa Vượng.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ ngoài cửa, đó là giọng của Dương Na.
Lý Hỏa Vượng nhìn về hướng ngoài cửa, vẻ mặt giật mình. Sao Dương Na có ở đây được? Chẳng phải cô là người của bên ảo giác sao?
“Lý sư huynh.” Lần này là giọng của Bạch Linh Miểu, két một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Nhìn ‘thứ’ đi vào cửa, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ biểu cảm cực kỳ kinh hoàng.
“Không ... đừng! Đừng!” Lý Hỏa Vượng mặt ướt sũng mồ hôi lạnh bật dậy từ trên giường.
Nhìn gia cụ cổ đại bốn phía, Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại là ngày nghĩ đêm mơ, những gì vừa rồi chỉ là đang nằm mơ.
Vừa mới chuẩn bị nằm xuống, trong đầu Lý Hỏa Vượng không hiểu sao nổi lên ý nghĩ:
"Thật sự là mộng sao?"
Ý nghĩ này bỗng chui ra từ trong đầu khiến Lý Hỏa Vượng toàn thân run rẩy.
Lý Hỏa Vượng sờ kỹ toàn thân, phát hiện trên người không tăng thêm một miếng ngọc bội mới hoàn toàn thở phào một hơi.
“Thật sự, vừa rồi là nằm mơ, chỉ mơ thôi.” Lý Hỏa Vượng trong lòng sợ hãi không ngừng thì thào tự nói.
“Sao vậy?” Bạch Linh Miểu đốt sáng ngọn đèn, mơ màng ngái ngủ hỏi.
“Không có gì, không có gì cả, muội ngủ đi.”
Thấy Lý Hỏa Vượng không chịu trả lời, Bạch Linh Miểu không hỏi dồn, khép mắt lại.
Mái đầu tóc bạc nhẹ tựa vào vai Lý Hỏa Vượng, bàn tay thuôn mảnh vuốt nhẹ lồng ngực không ngừng lên xuống.
Lý Hỏa Vượng dùng tay đè lại bàn tay nhỏ đặt trên ngực mình, mắt nhìn chăm chú xà nhà trên đỉnh đầu:
“Miểu Miểu.”
“Hửm?” Bạch Linh Miểu nửa ngủ nửa tỉnh theo bản năng đáp lại.
"Muốn biết quá khứ của huynh không? Biết tại sao huynh bị bệnh tâm thần không?”
Bạch Linh Miểu thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều, kinh ngạc mở to mắt nhìn chàng trai bên cạnh mình, đây là lần đầu tiên Lý sư huynh nói về quá khứ với cô ấy.
Ở chung sớm chiều, thật ra Bạch Linh Miểu sớm phát hiện Lý sư huynh khác với bọn họ.
Không phải khác biệt về quốc gia, mà là cảm giác ngăn cách cực kỳ đặc biệt, không chỉ riêng Bạch Linh Miểu, người khác cũng nghĩ như vậy, chẳng qua không nói ra ngoài.
“Thật ra huynh không phải người ở đây.”
“Muội biết, huynh không phải người Tứ Tề.”
Lý Hỏa Vượng hiểu ý cười, lắc đầu:
“Ý huynh là huynh không phải người của thế giới này, huynh là người đến từ thế giới khác.”
Ngọn đèn đung đưa làm bạn, Lý Hỏa Vượng chậm rãi chứng minh lai lịch của mình cho Bạch Linh Miểu, cùng với phiền não của mình.
Không ngừng kể ra khiến nỗi lòng của Lý Hỏa Vượng nhẹ hơn một chút, giống như có người chia sẻ gánh nặng nghìn cân đè trên người mình.
Kể cho đến khi tờ mờ sáng Lý Hỏa Vượng mới ngừng lại, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh:
“Muội không có gì muốn hỏi?"
"Có." Bạch Linh Miểu rút tay ra khỏi tay của Lý Hỏa Vượng, ngược lại cầm tay của cậu, bàn tay không có ba cái móng.
Đầu ngón tay Bạch Linh Miểu nhẹ run phất qua những lớp vảy:
“Vậy thẻ tre màu đỏ kia là gì?”
“Nói cho muội một chuyện lạ có thật này, thật ra móng tay của con người có thể mọc lại, sau khi nhổ móng tay thì nó sẽ mọc ra.”
Lý Hỏa Vượng đổi đề tài, định rút khỏi tay Bạch Linh Miểu thì lại bị nắm chặt, sau đó cậu thấy đôi mắt ửng đỏ có chút cố chấp bỗng gần sát mình.
“Muội không quan tâm huynh đến từ đâu, cũng chẳng cần biết bệnh tâm thần rốt cuộc là thế nào, muội chỉ muốn biết vết thương trên bụng của huynh có liên quan tới nó hay không?”
Lý Hỏa Vượng không trả lời câu hỏi của Bạch Linh Miểu, ấn đầu của cô ấy lên ngực mình, vỗ nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận