Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1374: Đường ngầm (1)

Lưỡi đao sắc bén chém mạnh vào máu thịt, cảm thụ được chấn động truyền đến từ lưỡi đao, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xoay đao, lưỡi đao cắm trong thịt trượt đến phần khớp xương, vặn một cái, cùng với tiếng răng rắc, cánh tay của kẻ địch thoáng chốc bị tháo rời.
Lý Hỏa Vượng thấy súng bật ngược vũ khí ở phương xa chỉ hướng mình, hắn rống to, hai thanh đao đâm vào người kia, lấy người đàn ông hét thảm làm tấm chắn để áp sát người khác.
Tiếng súng vang lên, khiên của Lý Hỏa Vượng lập tức vỡ tan thành từng mảnh, nhưng hắn đã sớm ngồi xổm xuống tránh thoát.
Nắm chặt vũ khí trong tay, Lý Hỏa Vượng ném mạnh về phía họng súng, đao quân dụng bay vút ra ngoài đập vào người đối phương.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lý Hỏa Vượng biết thứ đó không thể rơi vào tay người khác, áo giáp chống đạn hắn mặc không thể phòng ngự thứ kia.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang định lao tới dọn đường cho những người khác thì một vật đen thui lăn đến bên chân Lý Hỏa Vượng.
“Lựu đạn?!” Lý Hỏa Vượng giơ chân phải đá bay thứ đó.
Nhưng nó vừa mới bay đi không xa, một tiếng nổ dữ dội lập tức vang lên, mọi thứ xung quanh đều rung chuyển.
Lý Hỏa Vượng là người ở gần nhất, bị ảnh hưởng nhiều nhất, nếu không phải nhờ có trang bị trên người hắn đã sớm chết rồi.
Nhưng dù vậy, khi bụi bặm xung quanh lắng xuống, Lý Hỏa Vượng đã bị chôn vùi trong đất đá, chỉ lộ ra một tay.
Trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng cảm giác được có người vỗ nhẹ tay mình, ra hiệu hắn bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy thủy tinh đen trên mũ giáp phát sáng, hắn được đào ra ngoài.
Nhìn những người khác đang bận rộn phủi đá trên người mình, Lý Hỏa Vượng chỉ có vào giây phút này mới cảm giác họ là đồng bạn của mình.
“Cậu có sao không? Nghe thấy không? Lý Hỏa Vượng, nhìn đầu ngón tay của tôi này, đây là mấy?”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng ù đặc nhìn khuôn mặt Ngũ Kỳ lắc lư ở trước mắt.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn đường ngầm ở bên cạnh, phát hiện nơi đó đã sạt lún, đá chất đống, nhóm kẻ địch cũng biến mất tăm.
Ngay lúc này, tiếng ù ù trong đầu Lý Hỏa Vượng giảm bớt một chút, thanh âm của Thanh Vượng Lai từ bên cạnh lọt vào tai hắn.
"Họ cố ý làm vậy, muốn bít đường, không muốn cho chúng ta đến gần."
Thanh Vượng Lai nói, từ trong túi móc ra một chiếc la bàn, lắc nhanh rồi nói: “Nhưng không sao, loại thủ đoạn này chỉ có thể cầm chân chúng ta một lúc. Giếng ngầm rất dài, mỗi cách một đoạn đường thì sẽ có miệng giếng, chỉ cần tiếp tục đi dọc theo phương hướng này thì chúng ta có thể tìm được một cái giếng khác để đi xuống.”
“Ừm, việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiếp tục thôi, xem phản ứng của bọn họ thì chúng ta tìm đúng nơi rồi.”
Hai người nói xong định bước đi thì Lý Hỏa Vượng đang nằm dưới đất bỗng vươn tay túm chặt cổ chân của Thanh Vượng Lai:
“Tam Thanh! Từ lâu rồi ta luôn muốn hỏi một điều, tại sao ngươi biết ngôn ngữ của họ? Ngươi quen với họ lắm sao?”
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, Thanh Vượng Lai cười khẽ, duỗi ngón tay đẩy gọng kính ở giữa:
“Bí mật.”
Thanh Vượng Lai nói xong phụ Ngũ Kỳ dìu Lý Hỏa Vượng đứng lên.
"Ngươi có thể nói chuyện với họ, vậy tại sao không cố gắng hòa giải với họ? Họ muốn gì? Hay ngươi có mục đích nào khác?"
"Nếu có chuyện tốt như thế thì tôi đã sớm làm rồi, giờ anh nói đã muộn, sau đợt vừa rồi thì chúng ta đã vào thế không chết không ngừng."
Ngay lúc này, Ngũ Kỳ nhắc nhở Thanh Vượng Lai:
"Cẩn thận chút, xương sườn của cậu ấy bị gãy rồi."
"Không sao, không phải bị đá đè lên, trước đây bị người điên đánh gãy, tự ta đi được.” Lý Hỏa Vượng mạnh đẩy hai người ra, lảo đảo đi theo người khác từ nơi này ra ngoài.
Tuy rằng bị thương, nhưng cảm xúc của Lý Hỏa Vượng ổn định hơn lúc trước nhiều, hắn biết thứ mình đã nhìn thấy lúc nãy không phải đều là ảo giác, Trần Hồng Du không chết, chẳng qua hình chiếu biến thành một loại tồn tại khác.
Trong mơ hồ, Lý Hỏa Vượng dường như phát hiện ra một ít quy luật, thế giới quan của bọn họ có một số là giả, nhưng cũng có một ít xác thực là tồn tại.
Thí dụ như lý luận hình chiếu của Thanh Vượng Lai đã được chứng thực qua Trần Hồng Du.
"Ngươi không sao chứ?" Lý Hỏa Vượng bước nhanh hai bước, cúi người nhặt lên một con chuột mập mạp màu xám nằm trên rêu.
Nó vẫn chưa chết, có vẻ như bị đánh bất tỉnh do va chạm mạnh.
Lý Hỏa Vượng đặt nó lên vai, mặc kệ những lời thì thầm phía sau, bước ra ngoài.
Sau khi trở lại sa mạc nóng bức, lần này là Thanh Vượng Lai tìm đường đi, may mắn thay có một số con đường như anh ta đã đề cập trước đó, đi dọc theo hướng lở đất hơn một giờ, một miệng giếng tối đen xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Vị trí trận lở đất trước đó chắc phải cách đây một ki-lô-mét. Nếu chúng ta từ đây đi vào sẽ không bị chặn đường." Thanh Vượng Lai vừa nói vừa thu lại la bàn trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận