Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 459: Vô Thường (2)

Bị ngạt đến tím tái cả mặt, dùng tay lần mò về phía cổ mình, cậu sờ thấy một sợi dây thừng đã hoàn toàn lõm vào trong da thịt mình.
Nắm chặt chuôi kiếm, ngón tay dùng lực, cắt mạnh vào sợi dây.
Cùng với một tiếng hét khiến người ta vô cùng khiếp sợ, trên sợi dây đang treo trên cổ Lý Hỏa Vượng không ngừng phun ra máu tanh hôi.
Sợi dây đó đột nhiên co rút lại về phía rừng cây, Lý Hỏa Vượng rơi từ giữa không trung xuống như một bộ xác chết.
“Đạo sĩ, đạo sĩ, ngươi không sao chứ?” Hòa thượng vội vàng tiến lên hỏi với vẻ quan tâm.
Lý Hỏa Vượng ôm lấy cổ mình, lắc lắc đầu, loạng choạng đứng dậy: "Ta không sao."
Sau khi trả lời hòa thượng, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nhìn xung quanh.
Từng tia nắng xuyên qua kẽ lá, rải khắp khu rừng. Cảnh này rõ ràng bình thường như vậy, như thể mọi chuyện xảy ra trước đó đều là ảo giác.
“Ảo giác?” Lý Hỏa Vượng liếc nhìn cánh tay trái hoàn toàn nguyên vẹn, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, cậu đưa tay chạm vào vết thương do móng tay của Bạch Vô Thường cào kia, ánh mắt trở nên kiên định.
"Đây nhất định không phải là ảo giác, chỉ là không biết thứ vừa rồi giao đấu với ta đã dùng thủ đoạn gì.”
Cũng may vừa rồi nhát đó có lẽ đã làm nó bị thương rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới nữa.
“Hỏng rồi!” Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng lao về phía bên trái.
Khi lao ra khỏi rừng, nhìn thấy những người nhà họ Bạch kia vẫn mang theo gông gỗ vây lại thành đoàn, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, dù nói thế nào thì người đều ở đây cả là tốt rồi.”
Khi Lý Hỏa Vượng bước tới, rõ ràng đã dọa sợ người nhà họ Bạch.
Một vị đạo sĩ đeo chiếc mặt nạ tiền đồng, trên cổ đang chảy máu, cầm kiếm bước tới, cho dù là ai cũng sẽ sợ hãi.
‘Cạch’ một tiếng, chiếc gông gỗ dày bị chẻ tách ra.
Khi Lý Hỏa Vượng từng kiếm giải cứu bọn họ ra khỏi sự trói buộc, người nhà họ Bạch mới phản ứng lại, người này là tới cứu bọn họ, không ít nữ nhân lập tức bật khóc thành tiếng.
Trong một tộc, những người lớn tuổi luôn là người có quyền lên tiếng, và Ngưu Tâm Thôn cũng không ngoại lệ.
Một ông lão chỉ còn lại một chiếc răng cửa dưới, dẫn theo những người khác run rẩy sắp quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng: "Chuyện này, đa tạ ân công đã cứu toàn thôn bọn ta.”
Lý Hỏa Vượng vội vàng đưa tay đỡ lại: “Gia gia, ông đây là muốn làm ta tổn thọ rồi, ta được Bạch cô nương, Bạch Linh Miểu nhờ tới đây để cứu các vị.”
Lời này vừa được nói ra, mấy người trong đám người lập tức vô cùng kích động, người phụ nữ xinh đẹp có dung mạo giống Bạch Linh Miểu tới bảy tám phần kia vui mừng đến phát khóc, nói với người đàn ông cường tráng bên cạnh: “Đương gia, con bé không sao, nó còn sống, con bé còn sống.”
"Ong ong" một hồi, Lý Hỏa Vượng bị người thân của Bạch Linh Miểu vây lấy trong nháy mắt, Lý Hỏa Vượng có bảy miệng tám lưỡi cũng không biết trả lời ai trước.
“Được rồi!” Một tiếng quát vang dội khiến tất cả mọi người im bặt.
Người nói chính là người đàn ông cường tráng đang dìu đỡ ông lão chỉ còn một chiếc răng kia, ông có râu quai nón trên quai hàm, thoạt nhìn có loại cảm giác có khí chất uy nghiêm trời sinh.
"Không nhìn thấy ân công bị thương rồi sao? Hơn nữa, đây là chỗ nói chuyện sao?"
Nói xong, ông chắp hai tay với Lý Hỏa Vượng: "Tại hạ Bạch Trại, là tộc trưởng của Bạch gia, ân công, chúng ta rời khỏi nơi này trước, ngươi xem thế nào?”
Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ vết thương trên cổ mình và gật gật đầu. "Được, rời khỏi đây trước."
Mặc dù thứ đó đã bị mình đuổi đi rồi, nhưng không có gì đảm bảo rằng nó sẽ không dẫn đồng loại tới tìm mình tính sổ.
Tất cả mọi người đã thoát khỏi gông gỗ đều nhao nhao vây quanh Lý Hỏa Vượng và rời khỏi nơi này.
Trên đường đi, những người khác rõ ràng rất muốn nói chuyện với Lý Hỏa Vượng, nhưng vì uy tín của người đàn ông kia nên không dám mở miệng.
Nhưng luôn có người không nhịn được, mẫu thân của Bạch Linh Miểu hai tay cầm chiếc khăn tay đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Ân công, cổ của ngươi còn chảy máu, dùng cái này băng lại trước đi.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng nói lời cảm ơn và nhận lấy chiếc khăn tay, người phụ nữ kia không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Con bé... Con gái Bạch Linh của ta, vẫn ổn chứ? Nó cao hơn không? Gầy đi không? Ở bên ngoài có bị ức tiếp không?” Trong lời nói đầy sự lo lắng nồng đậm.
Nhìn bà, Lý Hỏa Vượng nghĩ đến mẹ của mình, lúc nào cũng luôn lo lắng như vậy.
"Bá mẫu, cô ấy rất tốt, không khổ cực gì cả, chỉ là thường rất nhớ bá mẫu thôi.”
Nghe thấy câu trả lời của Lý Hỏa Vượng, người phụ nữ xinh đẹp kia lập tức không kìm được nước mắt.
Lý Hỏa Vượng thu lại tâm thần, cậu biết nếu không làm rõ tiền căn hậu quả của chuyện này, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận