Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 827: Giải quyết (1)

Lý Hỏa Vượng không biết đó là gì, nhưng Thu Ngật Bão đang ôm chặt lấy con mình bên cạnh lại biết điều đó, trong ánh mắt nàng ta đầy vẻ hoảng sợ và nói: “Đó là khói báo động, lại sắp chiến tranh rồi, đương gia, đừng đi có được không? Chiến tranh sẽ chết người đấy, ta sợ.”
Nhìn Thu Ngật Bão điên loạn một lần nữa, Lý Hỏa Vượng không nói gì, lập tức nâng thanh Tích Cốt Kiếm lên và dùng sức vung mạnh.
Đợi cho Lý Hỏa Vượng cát bụi dặm trường trở về Thượng Kinh thì đã mấy ngày trời trôi qua rồi.
Mặc dù khoảng thời gian này bôn ba vất vả nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo, so với mình mặc người chém rọc trước đây, trong tay mình hiện tại đã có thêm một tấm bài đối phó với Xúc Xắc.
Ngay khi tay của Lý Hỏa Vượng vừa ấn lên cửa viện nhà mình, hắn lại phát hiện cửa viện khép hờ, tim lập tức đập nhanh một nhịp: “Chẳng lẽ gặp phải trộm rồi?”
“Cạch...!” một tiếng, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra dắt ngựa vào, một người không ngờ tới ngồi ở trong đại sảnh chờ mình là người bán đao Hồng Đại.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng chợt biến đổi, một tay nắm lấy Tích Cốt Kiếm sau lưng. Hồng Đại vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà mình, điều này có nghĩa là gì, không cần nghĩ cũng hoàn toàn có thể đoán được.
Mình đã ẩn nấp kỹ như vậy rồi mà đối phương vẫn có thể tìm được.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng lúc này không thể động thủ, nếu động thủ ở nơi như Thượng Kinh này, sợ rằng mình sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với Giam Thiên Tư.
"Không đúng, lần này không giống với những tình huống trước đây, ta và bọn họ không có nút thắt không thể tháo gỡ, còn có cơ hội.”
Sau khi suy nghĩ nhanh chóng, một ý tưởng nảy ra trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức nở nụ cười trên mặt, lập tức chắp tay đi về phía Hồng Đại.
"Ồ? Hồng huynh, kể từ lúc từ biệt hôm đó, ta rất nhớ ông. Ta còn tưởng rằng ông sớm đã không còn ở Đại Lương nữa.”
"Phía bên Giam Thiên Tư có chuyện muốn tìm ngươi.” Hồng Đại đứng dậy đáp lễ.
Lý Hỏa Vượng hơi mở to mắt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc mà hỏi: “Chẳng lẽ là chuyện liên quan đến Nhân vương? Chẳng lẽ có Giam Thiên Tư ra tay, ông ta lại có thể chạy mất?”
Hồng Đại cười khổ lắc đầu nói: "Không phải, Nhân vương sớm đã chết rồi, là liên quan đến chuyện ngươi trộm mất Thái Hư Kiếm của Phật Ngọc Lư."
Lời vừa được nói ra, trong phòng tối om, những người trước đó đứng chặn cửa phía sau Lý Hỏa Vượng, Phật Đà to bằng ngón tay cái chui ra từ trong kẽ nứt xung quanh đại sảnh, bao vây chặt Lý Hỏa Vượng.
Chủ nhân trước đây của Tích Cốt Kiếm, người nữ nhân kia, trong mắt mang theo vẻ âm hiểm trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng, ngón tay có móng tay màu đen chỉ thẳng về phía hắn.
"Tên tặc tử ngươi vậy mà lại dám lấy thuật che mắt ra để lừa bọn ta, ta sớm đã điều tra qua rồi, cho dù là Tư Thiên Giam đại nhân, cũng không thể khiến một vị Tâm Bàn sống lại.”
Khi nhìn thấy ngay cả Hồng Đại cũng để lộ ra những trường đao trong y phục, sắc mặt Lý Hỏa Vượng lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn hùng hổ hăm dọa mà chất vấn một cách hiếm thấy: “Bớt tìm lý do đi, hiện tại ta chính là đang giúp bệ hạ làm việc, các ngươi động vào ta lúc này, có phải là bị người khác sai khiến, muốn làm suy yếu thế lực của điện hạ?”
"Ngươi bớt đổ nước bẩn lên người bọn ta đi. Ngươi vô cớ cướp binh khí của ta, còn có lý do sao?” Người nữ nhân kia sắp tức điên rồi, vậy mà lại còn có người không biết xấu hổ như vậy.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bên trái một cái, kéo một cái ghế qua và vững vàng ngồi xuống, giả bộ bình tĩnh thong dong nói: “Ta không biết nước bẩn gì, ta chỉ biết nếu các ngươi giết chết ta, sẽ có lợi rất nhiều cho những người tranh đoạt ngôi vị khác, nói đi, rốt cuộc các ngươi đã nhận lệnh của ai?”
Lý Hỏa Vượng vừa nói ra lời này, thần thái của những người vây quanh Lý Hỏa Vượng này trở nên khác nhau.
Bọn họ quả thực nguyện ý giúp Ký Tướng đại nhân cùng đối phó với tên cướp giật này, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ sẵn sàng muốn nhúng tay vào chuyện tranh giành ngôi vị phiền phức này.
“Ngươi!” Phật Ngọc Lư tức giận đến muốn hộc máu, nhưng nàng ta lại không thể động thủ, điều kiêng kỵ nhất trong nội bộ Giam Thiên Tư là đụng chạm đến triều đình.
Không thể nói đụng vào rồi thì sẽ thế nào, nhưng chỉ cần đụng vào rồi, sau này trong tư sẽ hoàn toàn không có tiền đồ, đây là một chuyện rất phiền phức.
Đối phương vẫn đang nói lời hung hăng, có điều sau khi Lý Hỏa Vượng phát hiện đối phương thật sự kiêng kị tầng quan hệ này, quyền chủ động đã bắt đầu trở về trong tay hắn.
Nửa giờ sau, vòng vây của đối phương tự giải tán.
"Tiểu tử! Ngươi đừng hòng chạy trốn! Ta sẽ để mắt tới ngươi! Ngày tân hoàng đăng cơ chính là ngày ngươi chết! Chúng ta đi.”
Nữ nhân kia lập tức quay người, vô cùng tức giận dẫn những người khác rời đi.
Ngay khi Hồng Đại ở một bên cũng chuẩn bị rời đi, Lý Hỏa Vượng lại trực tiếp ngăn ông lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận