Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 966: Pháp Giáo (1)

Không biết vì sao, khi nhìn thấy những người dân này nhét mochi vào miệng thì Lý Hỏa Vượng lại vô duyên vô cớ nhớ lại vị sư tỷ trước đây cũng từng cho mình ăn qua đường pha loãng.

Vị sư tỷ khùng này cũng giống như gạo nếp vậy, bị Đan Dương Tử từng búa từng búa đập nát.

Tuy xem ra rất bình thường, nhưng dù sao đi nữa, cũng tới đây rồi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nhất định phải kiểm tra tỉ mỉ.

Trên tán cây đôi tay của Lý Hỏa Vượng buông ra, cả người xúc tu mở ra, giống như một con nhện khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Chuyển vị trí cơ thể xuống đất, Lý Hỏa Vượng cầm thanh kiếm vô cùng tình táo, và đi về hướng thôn nhỏ.

Với sự tiếp cận này, Lý Hỏa Vượng nghe được nhiều chi tiết hơn, xem ra là do có một nhà mới sanh một cặp long phụng, cho nên mới lấy ra những thứ ăn quý giá và đường, cùng nhau làm bánh mochi chia sẻ niềm vui với chủ nhà.

Đối mặt với đường trắng và mì trắng không phải lúc nào cũng được ăn, nên lũ trẻ trong thôn rất là vui mừng, cầm lấy tô và đũa ngồi ăn.

Nhìn thấy gương mặt vừa dơ vừa lộ ra nụ cười không gì khả nghi, Lý Hỏa Vượng tiếp tục bước vào trong thôn.

Ai cũng đi ăn mochi, nên người trong thôn ít hơn nhiều, như thể lại tiện cho Lý Hỏa Vượng tìm kiếm.

Hắn nhanh chóng tìm kiếm một lần quanh thôn, nhưng lại không tìm thấy gì khả nghi.

Có được kinh nghiệm ở Ngưu Tâm thôn, Lý Hỏa Vượng còn cố tình đi từ đường tìm kiếm, nhưng vẫn không có tìm thấy cửa bí mật gì.

“Chẳng lẽ Tứ Tề Giam Thiên Tư có được tin tức từ đầu của Hà Tín Lai là giả sao? Hay là họ đã chuyển đi trước rồi?”

Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ như vậy, thì ở đầu thôn lại phát hiện tiếng kêu quấy nhiễu.

Khi Lý Hỏa Vượng bay lên bay xuống trên mái ngói và quay trở lại đầu thôn, thì lại nhìn thấy một người đàn ông có hình xăm, tay cầm một cái xẻng lưỡi liềm khổng lồ, ba cái đầu của hắn trong nháy mắt đã xông lên trời, và mặt đất hoàn toàn nhuốm đầy máu đỏ.

Vào lúc hắn đang chuẩn bị xông tới đám trẻ, thì hình dáng của Lý Hỏa Vượng đã xuất hiện, trực tiếp cản lại trước mặt hắn.

“Quang !” một tiếng, tia lửa bắn xung quanh, đã lập tức tách hai người ra, Lý Hỏa Vượng kinh ngạc khi nhìn sức mạnh của đối phương, nhưng đối phương đã bị sốc khi thấy chiếc xẻng hình lưỡi liềm của mình bị thiếu một lỗ.

Lý Hỏa Vượng không có lấy Tích Cốt Kiếm ra, bởi vì hắn nhìn thấy trên thắt lưng của đối phương có đeo thẻ bài của Giam Thiên Tư.

Ngươi là người của Giam Thiên Tư?”

“Hả?!” Đôi mắt của đối phương liếc một cái, xem xét cách ăn mặc của Lý Hỏa Vượng và nhìn xẻng lưỡi liềm cắm trên mặt đất, “Ây da, thiệt là nước lớn xông vào miếu long vương mà, người một nhà lại không biết nhau, thì ra là Nhĩ đại nhân, thất kính thất kính.”

“Ngươi lại có thể tùy tiện giết người vậy sao? Ngay cả con nít cũng không tha? Lỡ như đoán sai thì sao?” Thần sắc của Lý Hỏa Vượng không thiện ý mà hỏi.

“Đoán sai thì đoán sai thôi, dù gì thuộc hạ cũng không có đoán sai, không tin ngươi nhìn xem.”

Lý Hỏa Vượng xoay người qua, thì đã nhìn thấy người dân trong thôn lúc nãy đang chạy tán loạn, giờ biểu cảm của họ đang thù hằn mà nhìn mình.

“Giết chết đám cẩu triều đình!”

“Giết chết đám cẩu triều đình!”

Với từng tiếng la lên, họ đã xé một mảnh vải đen từ thắt lưng xuống và khoác lên vai.

“Chi la” một tiếng, người đàn ông ở trước mặt Lý Hỏa Vượng bị Từ Tuệ Kiếm chém thành hai mảnh.

Và không đợi cho Lý Hỏa Vượng nghỉ ngơi, từ đầu thôn có một dòng người dân Pháp Giáo không hề sợ chết mà lao về phía hắn.

Rõ ràng lúc nãy là những người dân có da có thịt bình thường, nhưng giờ toàn bộ lại trở thành một đám quái vật không sợ chết.

Người Giam Thiên Tư râu ria ở bên cạnh vung vẩy chiếc xẻng hình lưỡi liềm trong tay, ầm ầm xông vào đám người đó.

Khi Lý Tuế điều khiển thanh kiếm đồng và lần nữa cắt đôi đỉnh đầu của một tín đồ Pháp Giáo, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn về phía xa.

Lý Hỏa Vượng từng giao đấu qua với đám người Pháp Giáo, nên biết được các người này đang tiêu hao sức lực của họ, nếu như không giải quyết thủ lĩnh, thì e là đám người này tuyệt đối sẽ không ngừng lại, trong đám người này nhất định sẽ có người dẫn đầu!

Sáu sợi xúc tu đột nhiên đập xuống dưới đất, Lý Hỏa Vương nhảy cao lên không trung, phóng tầm mắt bao quát toàn bộ sơn thôn, trong đôi đồng độc nhãn, một bên trái và phải được mở ra, nhanh chóng nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Liên tiếp nhảy lên mấy cái, đôi đồng được hắn tách ra lại va chạm vào nhau, phía sau thôn núi có một chữ Vu lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. “Ta nói sao lại kiếm không ra! Thì ra đám người này thật chất không phải trốn trong thôn!

Thân hình cao to của Bành Long Đằng lập tức xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đôi tay trực tiếp bắt lấy Lý Hỏa Vượng, và nhắm vào bên đó mà quăng qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận