Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1027: Đại tỷ

Khi cái bóng nhảy múa ngày càng nhanh hơn, những chiếc râu rồng dày đặc như những chiếc chân rết tản ra từ xung quanh cái bóng.
Dương Tiểu Hài cảm thấy đó là râu rồng, chỉ là hắn cảm thấy đây là Long Vương Gia, những thứ giống như rễ cây trên cơ thể Long Vương Gia thì chắc là râu rồng, nhưng trên thực tế, nó giống như một loại xúc tu mảnh và sẫm màu dày đặc nào đó, hoặc một loại sợi tơ mỏng chưa trưởng thành nào đó.
Với sự lay động nhẹ của râu rồng, hương hỏa bay lơ lửng trong không khí cũng nhảy múa theo nó.
Cùng với sự nhảy múa của râu rồng, mắt của Dương Tiểu Hài càng mở càng lớn, hắn cảm nhận được một loại cảm giác ngạt thở mãnh liệt đè nặng lên ngực của mình, có thở thế nào cũng không được.
Giữa những sợi râu rồng khẽ đung đưa, Dương Tiểu Hài đang trong cơn ngạt thở nhìn thấy được một góc của Long Vương, một góc phủ đầy vảy rồng sáng chói.
Những vảy này dường như nhẹ nhàng trượt về phía sau ở trong nước, lộ ra đôi mắt rồng màu xám gần như bị vảy bao phủ toàn bộ.
Khi Dương Tiểu Hài nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt con rồng, ý chí của hắn ngay lập tức tan biến, bị ẩn giấu trong một vực thẳm đen tối, rộng lớn không thể lường được.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Dương Tiểu Hài bị một tiếng giọng nói già nua làm cho giật mình, hoàn hồn trở lại: "Dập đầu! ".
Dương Tiểu Hài giật mình một cái chợt nhìn về phía bức tranh trước mặt, phát hiện Long Vương màu đen trên bức tường vẫn là hình dạng trước đó, mình cũng không ngạt thở, cũng không có gì thay đổi.
Chờ khi hắn vẫn chưa tỉnh táo nhìn về phía xung quanh quan sát, liền nhìn thấy cha mẹ mình ở một bên lo lắng khoa chân múa tay, ra hiệu mình dập đầu.
Khi nhìn thấy trên người mình mang hình xăm vảy rồng đẫm máu, Dương Tiểu Hài tỉnh khỏi giấc mộng lúc này mới kịp phản ứng lại, vừa mới rồi chẳng qua chỉ là một phần quá trình của nhập Long Hộ, chứ không phải những người trưởng bối thân thích này muốn mưu hại mình.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Tiểu Hài vội vàng nghe theo dặn dò của bọn họ, lại lần nữa dập đầu với bức tranh Ngao Vô Chi trên tường kia.
Sau khi bận rộn làm theo những người trưởng bối mặc áo cá một hồi, sau hai nén nhang, Dương Tiểu Hài cuối cùng cũng đã ra khỏi đền Long Vương đầy hương khói đó.
"Mẹ, sao mẹ không nói nhập Long Hộ này còn có chuyện này, cái này thật sự là quá đau.” Dương Tiểu Hài hít một ngụm khí lạnh đưa tay sờ hình xăm vẫn còn đang rướm máu của mình.
Nhớ lại những gì vừa trải qua, hắn muốn nói cho cha mẹ mình, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mở miệng.
"Thật là nhút nhát vô cùng, ngươi đều lớn như này rồi, có chút đau như vậy mà sợ cái gì!" Trì Bạch Thủy chê bai nhìn Dương Tiểu Hài một cái, quay người chắp tay sau lưng rời đi.
Nhìn phản ứng của cha mình, trong lòng Dương Tiểu Hài tự nhiên xuất hiện một tia ấm ức.
Hắn không phải sợ đau, mà là cảm thấy loại chuyện này, đối phương ngay cả nói cũng không nói cho mình biết một tiếng.
Mặc dù đây là cha ruột của mình, nhưng trên đường đi, hắn cũng đã nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên làm cha như thế nào, hắn sẽ không làm như vậy.
Đúng lúc này, Dương Tiểu Hài cảm giác được trên cánh tay mát lạnh, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy mẹ của mình đang cầm một túi tro hương, cẩn thận thổi lên người mình.
"Ngũ oa đừng khóc, dùng tro hương bôi lên sẽ cầm máu liền, đợi lát nữa trở về mẹ nấu cho con hai cái trứng gà, cho con bồi bổ."
Nghe đối phương nói như vậy, Dương Tiểu Hài cảm giác được toàn thân mình ấm áp dễ chịu, mặc dù cha mình không tốt, nhưng mẹ của mình lại giống như trong tưởng tượng của mình lúc còn nhỏ.
"Mẹ, con không đau.” Dương Tiểu Hài nhẹ nhàng lắc đầu, đỡ bà đi ra ngoài.
Mặc dù quá trình có chút quanh co, nhưng mà vừa nghĩ tới mình giờ đây cũng coi là người đã nhập gia môn, liền cũng cảm thấy không có gì.
Khi quay trở lại thuyền của Trì gia, Dương Tiểu Hài liền nhìn thấy cha mình thế mà mình trần ở dưới trong nước, không đợi hắn kịp phản ứng, Trì Bạch Thủy đưa tay kéo cổ chân của hắn một cái, trực tiếp rơi xuống nước.
Dương Tiểu Hài giãy giụa muốn leo lên, nhưng bị Trì Bạch Thủy ép xuống nước.
Ở trong nước vùng vẫy một hồi lâu, chờ đến khi Dương Tiểu Hài giãy giụa mệt mỏi, hắn cũng không cảm thấy mình không thở được.
Dương Tiểu Hài dường như hiểu ra điều gì đó, ở trong nước hơi vẫy nhẹ hai tay, lại nhìn cha mình ở trong nước một cái, bắt đầu nhanh chóng bơi dưới nước.
Giờ khắc này, Dương Tiểu Hài rốt cuộc cũng hiểu được phu tử ở Ngưu Tâm Thôn nói như cá gặp nước rốt cuộc là ý gì.
Hắn cảm giác mình dường như thực sự trở thành một con cá, ở trong nước tự do ngao du không hề có một chút cảm giác xa lạ.
Chờ khi hắn chơi ở trong nước một hồi lâu, cảm giác có chút không thở nổi, lúc này mới ngoi lên mặt nước há miệng hít thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận