Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 798: Thượng Kinh (2)

"Hừ, ngươi thông minh, nếu như ngươi thông minh thì trên đời đã không có người ngu ngốc." Lữ Tú Tài tuy rằng trên miệng nói như vậy, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, giơ tay móc ra chuôi kiếm tiền đồng dùng dây thừng bện lại, tiếp tục nghiêm túc đếm từng đồng.
Rất nhanh mì Dương Xuân được bưng lên rồi, mặc dù là mì Dương Xuân rẻ nhất nhưng ở trước mặt những người ăn gió nằm sương này, nó vẫn là sơn hào hải vị.
Trong lúc cả nhà họ Lữ đang húp mì xì xụp, mấy người mặc tơ lụa La Lăng từ bên ngoài nhà trọ bước vào, chào hỏi ân cần với một người đàn ông trung niên trong sảnh.
"Ôi, Ngô chưởng quầy, hân hạnh hân hạnh.”
"Ha ha ha, lão Vương, rạp hát của ông dạo này thế nào rồi?”
"Ôi, đây không phải là Triệu viên ngoại của chúng ta sao, sao sắc mặt lại khó coi như vậy, tiêm thuốc nhà ông sập rồi sao?” Đang vùi đầu ăn mì, Lữ Trạng Nguyên nghe thấy lời này, lập tức vươn cổ dài ra, hưng phấn nhìn sang bên kia.
Sau khi cẩn thận nghe ngóng một hồi, ông không quan tâm nổi tới việc ăn mì nữa, dùng vạt áo lau khóe miệng, phủi phủi bụi trên người và đi về phía bên đó.
"Cha ngươi làm cái gì vậy?" Cẩu Oa hỏi Lữ Tú Tài.
"Hừ! Ông ta thì có thể làm gì chứ? Lão bất tử đi mua quan tài cho mình rồi.” Lữ Tú Tài đầy vẻ thiếu kiên nhẫn vừa mới nói xong, phía bên Lữ Trạng Nguyên lập tức truyền đến một trận cười lớn.
"Đây là nơi nào? Đây là Thượng Kinh! Ngươi cho rằng ngươi họ Cơ sao, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng để mua rạp hát ở địa giới này? Đừng nói ngươi không có tiền, có tiền ngươi cũng không mua nổi đâu.”
"Chút bạc này, vậy mà còn vọng tưởng muốn mua rạp hát ở Thượng Kinh. Hahaha, các vai diễn trong rạp nhà ta, tiền thưởng nhận được một buổi tối còn nhiều hơn số này.”
Lữ Trạng Nguyên trở về với sắc mặt khó coi, không nói lời nào mà ngồi xuống vị trí vừa nãy, bắt đầu tiếp tục ăn mì.
Sau khi nuốt xuống toàn bộ, ông mạnh mẽ đứng dậy: "Chúng ta đi thôi! Đi tìm một nhà trọ khác, dù nơi này có rẻ đến đâu, chúng ta cũng không ở!"
"Ôi, một đào kép hạ cửu lưu mà còn khí phách.”
- Giải thích, "hạ cửu lưu" là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu. Hết giải thích.
“Con mẹ ông!” Lữ Tú Tài chửi rủa và giơ chuôi kiếm tiền đồng trong tay lên, nhưng lập tức bị đại ca mình là Lữ Cử Nhân ôm lấy: “Tú Tài, đừng gây chuyện.”
Sau khi rời khỏi nhà trọ, Lữ Cử Nhân vừa mới buông tay ra liền bị Lữ Tú Tài đá mạnh một cước.
"Được rồi! Ta không quản nữa! Con mẹ nó, ta cũng không phải là đào kép, đang mắng chửi các người chứ không phải ta. Lão tử bây giờ là cao nhân biết thần thông. Cẩu Oa, chúng ta đi tìm sư phụ.”
Sau khi thấp giọng nói với Lữ Cử Nhân mấy câu, Cẩu Oa tăng tốc theo sau: "Này, ngươi chậm một chút, chạy nhanh như vậy làm gì, ngươi biết Lý sư huynh hiện tại ở đâu sao?"
Câu nói của Cẩu Oa khiến Tú Tài đang đi đến cầu đá dừng lại, nhìn chiếc thuyền hoa phía xa mà nói với vẻ chán ghét: “Bọn họ đều như vậy. Có thần thông ở trước mặt mà không biết học, ngày ngày chỉ nghĩ đến gánh hát rạp hát hạ cửu lưu kia, với người nhà mình thì cậy thế nạt người, đối với người ngoài thì nhẫn nhịn không phản ứng.”
“Ha, ngươi không phải muốn giết chết ông ta sao? Sao lại hận sắt không thành thép rồi?”
"Ta đương nhiên muốn giết chết ông ta! Ngươi cho rằng ta là đang nói suông sao? Ta bây giờ sẽ lập tức quay về giết chết lão bất tử đó.”
"Được rồi, được rồi, còn muốn tìm Lý sư huynh không, ngươi nghĩ chạy đi xa như vậy là để du ngoạn sao?” Câu nói của Cẩu Oa khiến Tú Tài đang bất bình quay người lại : “Ngươi không phải có cách tìm được sư phụ sao? Cách của ngươi đâu?”
"Đi theo ta là được, Tú Tài, ngươi khách khí với ta một chút, sư phụ ngươi là sư huynh của ta, như vậy, dù sao ngươi cũng phải gọi ta là sư thúc.”
Tú Tài đi theo Cẩu Oa dạo quanh Thượng Kinh phồn hoa, Cẩu Oa không đi nơi nào khác mà đi đến trước cửa khách trọ tửu lầu.
Không lâu sau, hắn ta tìm được người mà mình muốn tìm, một đám hành khất đang ăn thức ăn thừa, ‘sột soạt’, một xâu tiền đồng được Cẩu Oa tung lên tung xuống trong tay, đi đi lại lại bên cạnh đám hành khất kia.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của những người hành khất này đều bị thu hút qua, Cẩu Oa cười haha, nói với đám người hành khất đó: “Ta muốn tìm người, ai có thể tìm được, xâu tiền này sẽ là của các ngươi.”
“Đây chính là cách của ngươi?”
"Suỵt! Đừng chen ngang!" Cẩu Oa vung vẩy xâu tiền trước mặt hành khất: “Ta đây muốn tìm hai người, một người là nam đạo nhân, mặc đạo bào màu đỏ, trên người còn đeo hai thanh kiếm, người còn lại là nữ nhân, da của cô ấy rất trắng, trắng như da lợn chết vậy.”
"Ta biết! Sáu ngày trước, Tiểu Hựu Tử nói có gửi thư cho một người ở thành nam! Người đó hình như chính là mặc áo đạo bào màu đỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận