Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 889: Lý Hỏa Vượng (1)

Tầng hai khu nhà giam Bạch Tháp, nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ bắn vào trong, khiến phòng bệnh lạnh lẽo tăng thêm một chút ấm áp.
“Con trai, chậm một chút, coi chừng nóng, bị phỏng sẽ đau.”
Dưới ánh mắt khích lệ của Tôn Hiểu Cầm, Lý Hỏa Vượng run rẩy cầu muỗng cán ngắn múc nửa thìa cháo run run bỏ vào miệng của mình.
Động tác bình thường nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng làm rất khó khăn.
Bởi vì nằm trên giường lâu ngày nên cơ bắp toàn thân héo rút, tuy Lý Hỏa Vượng bắt đầu tập vật lý trị liệu nhưng chưa có hiệu quả nhanh như vậy.
“Con à, hay để mẹ đút cho con nhé.”
Lý Hỏa Vượng nhẹ lắc đầu từ chối: “Không cần, lúc này con càng muốn cử động, mặc kệ làm cái gì đều tốt cho thân thể.”
Bạch Linh Miểu nghe vậy rút tay về.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ăn vài miếng, bỗng sắc mặt thống khổ giơ tay ôm đầu.
Nhưng hắn không chạm vào da đầu và tóc, ngược lại sờ trúng vỏ cứng trơn bóng.
"Đây là cái gì?"
Sau khi giảm bớt cơn đau đầu, Lý Hỏa Vượng dùng móng tay cào, móc xuống một ít mảnh vụn màu vàng sậm hơi giòn.
“Lý sư huynh, đừng cào, thứ này rất giòn." Bạch Linh Miểu vội vàng vươn tay ngăn lại hắn.
"Đây là cái gì?" Lý Hỏa Vượng có chút trì độn lại hỏi.
"Bác sĩ nói, thuốc về thần kinh trong giai đoạn ba này sẽ có chút tác dụng phụ, nhưng hiệu quả tốt. Hỏa Vượng, con ráng chịu đựng nhé, chờ khi nào tình hình bệnh ổn định lại, chúng ta sẽ đổi thuốc tác dụng phụ không lớn.”
Chờ cảm giác đau nhức kia qua đi, Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay gõ đầu phát ra tiếng vang rỗng ruột:
“Là củ sen à? Đây là thần thông của Bạch Liên Giáo?”
Bạch Linh Miểu vươn tay cẩn thận đụng vào đầu củ sen giòn của Lý Hỏa Vượng, tóc mai màu trắng nhẹ đung đưa theo cái lắc đầu của cô.
"Không phải, đây là thủ đoạn của Tứ Tề Tư Thiên Giam, thần thông của Phương Tiên Giáo cực kỳ lạ, nghe bọn họ nói Phương Tiên Giáo có thể lấy bất kỳ thứ gì làm thuốc chữa bệnh.”
Lúc trước thấy Lý Hỏa Vượng mất đầu thì trái tim của Bạch Linh Miểu treo cao, rất lo lắng ai nói cho chính hắn rằng đã mất đầu, sau đó hắn sẽ chết.
Nhưng may mà hiện giờ bọn họ cùng phe với triều đình, thấy Lý Hỏa Vượng bị thương, Tứ Tề Tư Thiên Giam ra tay chữa cho hắn.
“Cần bao lâu mới khỏe lại? Ta không thể đội thứ này cả đời.” Lý Hỏa Vượng một bên húp cháo một bên hỏi.
“Đạo trưởng kia nói số mệnh của huynh khác với người bình thường, nhưng cũng cần bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể lấy lại thân thể."
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng gật đầu: “Không có việc gì, đã qua thời gian dài như vậy, chúng ta chờ được.”
“Đúng đúng, đã qua lâu như vậy, bệnh của con rốt cuộc có hy vọng, phải công nhận đồ của nhà nước tốt hơn tư nhân, bác sĩ tư nhân không có trách nhiệm bằng Dịch bác sĩ của chúng ta.”
Tôn Hiểu Cầm nghe cửa phòng bệnh phát ra tiếng vang, vội cầm túi xách nhỏ lên, tiến tới chào Dịch Đông Lai.
“Ôi chao, Dịch bác sĩ, rất cảm ơn cậu, cậu đúng là thần y như Hoa Đà sống lại.”
Tôn Hiểu Cầm vừa nói lời khách sáo vừa lấy bao đỏ dày ra khỏi túi xách nhét vào túi áo khoác của Dịch Đông Lai.
“Chị Tôn làm gì thế, đừng như vậy, trong bệnh viện có quy định."
"Ha ha ha, không có ý gì đâu, chút tấm lòng thôi, xin cậu nhận cho. Trong khoảng thời gian này cậu đã vất vả vì con của tôi. Dịch bác sĩ, cậu bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa? Hay là tôi giới thiệu một cô gái tốt cho cậu nhé?”
Tôn Hiểu Cầm đột nhiên tung chiêu làm Dịch Đông Lai dù đối mặt với Lý Hỏa Vượng cũng ung dung thoáng chốc luống cuống.
"Mẹ." Lý Hỏa Vượng không nhịn được.
“Mẹ biết, mẹ đi đây.”
Chờ Tôn Hiểu Cầm đi ra phòng bệnh, Dịch Đông Lai cười gượng với Lý Hỏa Vượng.
Anh ngồi xuống chiếc ghế mà Tôn Hiểu Cầm vừa ngồi, lấy bao đỏ ra từ trong ngực huơ hướng camera ở góc tường, sau đó bỏ vào túi áo trước ngực của Lý Hỏa Vượng.
“Chờ khi nào ra viện nhớ trả lại cho mẹ cậu, tôi tin tưởng với nhân phẩm của cậu chắc sẽ không lấy tiền này nạp game mua nhân vật chứ?”
Lý Hỏa Vượng mở bao đỏ ra, bên trong là một xấp tiền đỏ, đếm sơ khoảng ba, bốn nghìn.
“Chưa biết chừng, trước kia ta ở trong trường là học sinh kém ngồi ở ghế sau, trong trường học xem như học sinh cá biệt.”
Dịch Đông Lai dùng tay đẩy gọng kính không vành trên sống mũi, quan sát thần thái của Lý Hỏa Vượng:
“Nếu cậu lấy số tiền này nạp game thì tôi ngược lại rất vui, ít nhất cậu có nhu cầu của người bình thường, nếu có ngày đó mới xem như cậu hoàn toàn hết bệnh.”
Lý Hỏa Vượng cất bao đỏ, sắc mặt trở nên nghiêm túc nói với Dịch Đông Lai:
“Biện pháp của anh đúng là hữu dụng, nhưng thật sự có thể hoàn toàn chữa khỏi ta sao?”
“Tất nhiên, cậu phải tin vào tôi. Cậu đừng cho rằng bệnh của cậu là duy nhất, tôi đã sớm dùng biện pháp tương tự với người khác, hiệu quả tốt lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận