Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 929: Lý Tuế (1)

“Tất nhiên, chuyện lớn như vậy dù ta muốn quên cũng khó.”
“Tốt lắm, nói hết những gì ngươi biết, không được sai một chữ!”
“Được rồi, ta kể đây, chuyện này bắt đầu từ hơn nửa năm trước ...?”
Tùy theo Liễu Tông Nguyên nói ra, trên mặt Lý Hỏa Vượng dần lộ ra một chút hiểu rõ.
Nếu như nói các sư huynh đệ còn có thể nói sai, từ tin tức Liễu Tông Nguyên nghe ngóng được hoàn toàn chứng minh phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng.
Liễu Tông Nguyên kể chuyện hoàn toàn khác với lúc ấy Lý Hỏa Vượng có mặt chứng kiến, không phải chênh lệch đôi chút mà là từ ngọn nguồn toàn bộ sự kiện đều hoàn toàn thay đổi.
Những việc này chứng minh theo đổi theo Thiên Đạo thực giả của Âm Dương Đấu Mẫu còn có mọi sự tồn tại của Đấu Mẫu trên cõi đời này, bao gồm sự kiện lịch sử liên quan đến nó đều bị hoàn toàn thay đổi.
Nghĩ đến đây, lời Quý Tai từng nói vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng:
"Cái gì là thật sự? Cái gì là giả? Ngươi chứng minh bằng cách nào? Ngươi chứng minh cho ta nhìn xem."
Thiên Đạo biến động sản sinh phản ứng dây chuyền vượt xa Lý Hỏa Vượng tưởng tượng, không chỉ có thiên tai.
“Vậy thì phải chăng trước kia mỗi lần thiên tai đều sẽ phát sinh loại biến đổi này? Chẳng qua lúc trước ta không phát hiện ra?”
Loại ý tưởng này khiến Lý Hỏa Vượng da đầu căng thẳng, nghĩ đến một chuyện không được tốt.
Trong thế giới hoàn toàn phát điên này đã sớm định sẵn quá khứ cũng không phải vĩnh hằng, mà là tùy theo mỗi lần thiên tai, mỗi lần Thiên Đạo biến động, từng giây từng phút phát sinh biến động.
Tư Mệnh ... Tâm Bàn ... Tư Mệnh ... Tâm Bàn ...
Lý Hỏa Vượng phớt lờ Liễu Tông Nguyên xổ một tràng, hắn đi loanh quanh trong phòng, cố gắng suy tư cái gì.
Lý Hỏa Vượng chợt nhớ nội dung viết trên tường Tư Thiên Giam.
“Bán lịch ngày Tư Thiên Giam in ấn, dân gian không được in riêng, người trái lệnh di tam tộc."
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng vươn tay ra sau lưng rút mạnh, giơ Tích Cốt Kiếm có thể kết nối với Đại Tề gần sát trước mắt, cẩn thận ngắm nghía.
“A này ... Nhĩ Cửu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
Liễu Tông Nguyên cảm giác người trước mắt sao mà trở nên điên điên khùng khùng, hắn ta không khỏi có chút do dự, chính mình rốt cuộc có nên tiếp tục kéo gần quan hệ với tên này không?
Lý Hỏa Vượng phớt lờ Liễu Tông Nguyên, bỗng giơ ngang kiếm, lẩm bẩm nói với đầu Gia Cát Uyên rút nhỏ trên chuôi kiếm:
"Gia Cát huynh, huynh nói xem có khi nào ...”
“Có khi nào Đại Tề mà huynh cứu ... là một đoạn lịch sử bị biến mất vì sự biến hóa của những Thiên Đạo này không?”
"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn! Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên ... ".
Lý Tuế ngồi ngay ngắn ở hàng đầu tiên vui vẻ lúc lắc đầu theo tiên sinh, trong toàn bộ tư thục của Ngưu Tâm Sơn chỉ có nó là đọc to rõ nhất.
Thừa dịp tiên sinh uống trà, Lý Tuế đắc ý khoe với hương binh ngồi cạnh mình cũng lên lớp học chữ:
“Ta đã học một đoạn này rồi, ta biết có ý gì, phụ thân đã dạy cho ta!”
Nhưng hương binh không nghe một chữ nào Lý Tuế nói, sự chú ý toàn tập trung vào khuôn mặt tuyệt sắc giống như phát sáng của nó.
Không chỉ mình hương binh, toàn bộ tư thục dù là nam hay nữ đều lén nhìn trộm Lý Tuế.
Dù sao so với cục đất lăn lộn trong đồng ruộng như bọn họ, cô nương này mặc váy dài xinh đẹp giống như tiên nữ từ trên trời giáng trần.
Đặc biệt là một ít thiếu niên càng khó mà chăm chú đọc sách, mắt gần như dính vào người Lý Tuế.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, tư thục bình thường có chỗ trống nhưng buổi tối hôm nay chen lấn không còn chỗ.
Ngô phu tử đang dạy học cũng thường mất tập trung:
"Khụ khụ, vị cô nương này, có thể che mặt lại chút không?”
Ngô phu tử không biết lai lịch của cô nương xinh đẹp này, bà chủ Bạch Mao Sát kia luôn dặn ông ta phải chăm sóc đặc biệt.
Ngô phu tử cũng nghi hoặc là cách ăn mặc, khí chất như thế trông không giống như loại người không biết chữ.
Lý Tuế nghe lời này, ngược lại vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
“Tại sao phải che? Chẳng lẽ ta hiện tại không giống người sao?”
Nói năng kiểu gì!
Ngô phu tử tối sầm mặt cũng khó nói cái gì, chỉ có thể quay người lại, tiếp tục máy móc đọc nội dung trong sách.
Trăng treo trên cao, buổi học tối chấm dứt, đoàn người ùa ra tư thục, ai về nhà nấy.
Trong đó có một đám người đi theo sau Lý Tuế hướng đến đại viện Bạch gia, dù không thể bắt chuộc thì từ xa nhìn bóng lưng thướt tha đó cũng là một loại hưởng thụ.
Đối với việc này, Lý Tuế khá vui vẻ, người khác rốt cuộc không sợ nó, không cần suốt ngày mặc áo tơi nữa.
Lý Tuế thầm tính toán chờ buổi sáng sẽ đi tìm người trong thôn nói chuyện.
"Đại nương, ta trở về rồi!" Lý Tuế vui vẻ nhào vào người Bạch Linh Miểu đứng ở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận