Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 155: Bác sĩ Lý

Bác sĩ mặc áo blouse trắng, kéo băng ghế ngồi xuống cạnh đầu giường của Lý Hỏa Vượng:
“Để tôi đoán thử, cậu lại xem bên kia là sự thực phải không?”
Tùy theo tiếng hít thở của Lý Hỏa Vượng dần dồn dập, máy móc phát ra tiếng cảnh báo, nhưng cuối cùng cậu không nói một lời nào, lại khép mắt.
“Tiểu Lý, lần này chúng ta không nói những lời khách sáo này nữa, nếu cậu cho rằng bên kia là thật, vậy chúng ta hãy tâm sự chuyện bên kia được không? Cậu hãy đặt tay lên ngực tự hỏi, thế giới bên kia và thế giới bên này, thế giới nào mới giống thế giới bình thường?”
Lý Hỏa Vượng nhìn bác sĩ chủ trị ở trước mặt, suy nghĩ câu hỏi của ông ấy:
“Thế giới bên nào không hợp lý?”
Lý Hỏa Vượng dùng đầu ngón tay phải bị còng tay chỉ xuống sàn bệnh viện:
“Thế giới bên này không hợp lý, bên này là giả!"
Lý bác sĩ nghe Lý Hỏa Vượng nói lời như vậy nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài ý muốn, dùng ngón trỏ đẩy gọng kính trên sống mũi, tiếp tục mở miệng hỏi: "Vậy thì tốt, tại sao cậu cảm thấy thế giới này không hợp lý? Ít nhất phải có lý do gì chứ?”
Lý Hỏa Vượng không trả lời ngay, mà là vô thần nhìn trần nhà màu trắng.
“Lúc trước khi ta bắt cóc đứa bé kia, cảnh sát cầm súng bắn trúng đầu của ta đúng không? Vậy tại sao ta còn chưa chết? Chẳng lẽ ta làm bằng thép không gỉ? Chẳng lẽ điều này chưa đủ để chứng minh thế giới này đều là giả sao?"
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thảo luận điều này với người trong ảo giác thật nhàm chán.
"Tiểu Lý, chẳng qua là cậu may mắn, người ta bắn không trúng mục tiêu, dù sao ai quy định tất cả mọi người nổ súng đều phải trúng trăm phần trăm?”
"Hừ, may mắn, chuyện phi lý như vậy mà ông cũng tin?” Lý Hỏa Vượng cười nhạt.
"Có người bị chém, cũng có người trúng xổ số, có người may mắn thì có kẻ xui xẻo, tại sao cậu cho rằng thế giới hiện thực hợp lý?”
"Thế giới này trước đến giờ đều phi lý, nhưng tại sao người ta gặp những chuyện phi lý đó vẫn không hoài nghi thế giới này là ảo giác giống như cậu? Bởi vì đầu của cậu bị bệnh.”
Bác sĩ nói đến đây móc di động từ trong túi áo blouse ra, mở video cho Lý Hỏa Vượng xem.
“Tại sao cậu chém đinh chặt sắt cho rằng bên kia nhất định không phải là ảo giác? Nếu nói thật ra thì chuyện cậu gặp ở bên kia càng phi lý hơn.”
“Đan Dương Tử đã chết! Đan Dương Tử chết rồi! Các người tự do! Ra đây đi!”
Trong màn hình di động, Lý Hỏa Vượng mặc kiểu áo trói người, hét to trong căn phòng trống rỗng.
Thấy Lý Hỏa Vượng đã bị hấp dẫn ánh mắt, ngón tay của bác sĩ vạch màn hình, một video mới khác bắt đầu phát, nội dung bên trong vẫn là Lý Hỏa Vượng mặc kiểu áo trói người.
"Giả! Đều là giả! Vô luận là những pho tượng này hay đại phật đều là giả, những thứ này đều là thủ thuật che mắt, bọn họ không lừa được ta!”
“Hay là ngươi tâm sự với sư phụ của ta đi?”
"Ha ha ... nghe không hiểu sao? Ta nói là ngươi tự mình nói chuyện với sư phụ của ta đi.”
Các video đều chiếu lại lời Lý Hỏa Vượng từng nói.
Khi video cuối cùng chiếu thì đồng tử của Lý Hỏa Vượng hơi rút lại, cậu nhìn thấy mình mặc áo bệnh nhân, biểu cảm điên cuồng cầm một cây cờ lê, vừa điên cuồng hét to vừa lao đi thương xá náo nhiệt.
“Đan Dương Tử! Đừng giết con nít! Không thể giết con nít!”
Video còn một khúc dài chưa chiếu hết, nhưng bác sĩ không tiếp tục cho xem, nhét di động vào túi áo.
“Nhìn đi, so với nhiều chuyện cậu đã gặp ở bên kia thì việc cậu không bị súng bắn bể đầu hoàn toàn chẳng có gì lạ đúng không?”
Nhịp tim của Lý Hỏa Vượng lại rối loạn, hô hấp dồn dập hơn, nhưng cậu không muốn giải thích cái gì, nhắm mắt lại:
"Giả ... . Đều là giả ... ."
“Thôi được rồi, nếu cậu cho rằng bên này là giả, tại sao do dự khi mẹ của cậu van xin? Nếu đều là giả thì cậu nên cầm miếng chai đâm xuống!”
Ngữ khí của Lý bác sĩ dần nặng:
"Nếu đều là giả thì tại sao cậu để ý Dương Na có bạn trai mới hay không?”
Ngón tay của Lý bác sĩ chọt ngực Lý Hỏa Vượng:
“Cậu cứ điên như vậy thì cô ấy có thể kiên trì được bao lâu? Dù cô ấy chung thủy nhưng cậu nhẫn tâm nhìn cô ấy cứ chờ đợi mòn mỏi như vậy sao? Cậu có cho cô ấy hạnh phúc không? Cậu như vậy có xứng làm bạn trai với cô ấy không?”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng bác sĩ ở trước mắt:
"Bọn họ là giả! Nhưng tình cảm của ta với họ là thật! Dù cho ta biết bọn họ đều là ảo giác, nhưng ta không thể vứt bỏ tình cảm với họ!”
“Ông nghĩ ta không muốn trở lại tìm bọn họ sao?? Bởi vì ta trở về không được! Ta xuyên việt! Ta xuyên qua lâu rồi!"
“Ông nói thế giới này là thật, vậy được, ta hỏi ông, tại sao trong bệnh viện tâm thần có máy rửa ruột?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận