Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 408: Phấn Hí (2)

Lý Hỏa Vượng nhắm mắt cảm giác có một thân thể nhẹ nằm lên người mình, hai tay nhẹ ôm eo cậu.
Đó là Bạch Linh Miểu, cô ấy quá hiểu rõ Lý Hỏa Vượng nên không tin nửa lời cậu vừa nói.
Lý Hỏa Vượng cảm giác được lo lắng từ hành động của đối phương, cậu nhẹ thở ra một hơi, mở mắt ra, nghiêng người nhìn ba ảo giác hình dạng khác nhau ở bên cạnh mình.
Lý Hỏa Vượng dùng tay vỗ nhẹ lưng của Bạch Linh Miểu, sâu kín nói:
“Yên tâm, đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có biện pháp giải quyết."
Từng ngày trôi qua, Lý Hỏa Vượng gần như đi dạo khắp huyện thành không lớn này, tuy cậu có phương hướng nhưng vẫn không có thu hoạch.
Lý Hỏa Vượng giấu thân thể có màu của mình xuống đất, cậu ngồi trên đầu tường nhìn con đường người qua kẻ lại.
Xe ngựa xe bò nối liền không dứt, đuôi bò nhấc lên, phân bò nóng hổi rơi xuống đất, chốc lát sau đã bị một số đứa trẻ cầm giỏ giành lấy mất.
Sau khi chúng nó giành nhau phân bò thì tụm năm tụm ba đứng trước quầy bánh nướng, say mê ngửi mùi dầu chiên.
Nhìn cảnh tượng đầy mùi khói lửa, Lý Hỏa Vượng nhủ thầm: "Có phải là nơi này quá nhỏ không? Ngay cả huyện lệnh gia thích ăn đậu hủ cũng không có manh mối gì, có lẽ tìm ở nơi rộng lớn sẽ hữu dụng hơn?”
“Không thể ở lại chỗ này quá lâu, nếu nơi này không tìm được thì đến khu vực khác tìm, không ngừng tìm kiếm thì rồi sẽ có lúc tìm được, hôm nay là ngày cuối cùng."
Lý Hỏa Vượng một tay chống mép tường nhảy xuống, đi hướng quán trà ở bên cạnh.
Đó là nơi tin tức linh thông nhất, lẽ ra các tin lớn nhỏ trong huyện đều lưu truyền ở đó.
Khi Lý Hỏa Vượng đến cửa quán trà thì có một nhóm người đàn ông mặc áo dài kích động ra khỏi quán.
"Đi mau, bên kia đến một gánh hát diễn Phấn Hí! Kịch đó hay hơn ở trong quán trà nghe kể chuyện nhiều.”
Gánh hát? Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút chần chừ, nếu cậu không đoán sai thì gánh hát trong huyện thành này hẳn là cũng chỉ có Lữ Gia Ban.
Khi Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, chân đã đi vào quán trà, nhưng mà bên trong trừ người kể chuyện châm trà ở một bên tán gẫu ra không có người khác.
"A, thế này thì nghe ngóng được gì.” Lý Hỏa Vượng xoay người đi hướng khách điếm.
Nhưng khi nhấc chân phải lên, Lý Hỏa Vượng ma xui quỷ khiến đi hướng mấy người lúc nãy.
Lý Hỏa Vượng muốn xem Lữ Trạng Nguyên rốt cuộc làm trò gì, có thể hấp dẫn tất cả người uống trà trong quán trà chạy qua.
Lữ Gia Ban dựng sân khấu kịch cách không xa, vừa lúc dưới phía tây thành, dưới sân khấu đông đúc người, cắn hạt dưa, hạt đậu, tám chuyện rôm rả.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng tới gần, trên sân khấu, Lữ Cử Nhân vẽ kiểu diễn kịch đang hát với vợ của mình.
“Ài! Ta, không cần thượng đẳng, cũng không cần hạ đẳng, ta chỉ cần! Chỉ cần! Ta chỉ cần tỷ tỷ! Đó là một vết son trong lòng!”
Dưới sân khấu rộ lên tiếng hò reo vui cười.
“Lời hát này hơi lạ.” Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn Lữ Cử Nhân trên sân khấu.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy thì Lữ Tú Tài đứng trên sân khấu hát theo tiếng nhạc.
“Vươn tay vuốt chóp mũi nhỏ của tỷ! Làn hương thoang thoảng bay ra ngoài am.”
“Vươn tay sờ miệng nhỏ của tỷ! Ư ư ư sóng mắt ý cười.”
“Vươn tay sờ thứ nho bên dưới của tỷ! Cái nhô đó ở trước ngực.”
“Vươn tay sờ vành tai của tỷ! Cúi đầu thậm thụt qua lại.”
Mới bắt đầu còn bình thường, nhưng càng hát càng hạ lưu, tiếng cười hò reo dưới sân khấu càng lớn.
Lý Hỏa Vượng rốt cuộc biết tại sao những người này gọi là Phấn Hí, tại sao dưới sân khấu toàn là đàn ông, không thấy một người phụ nữ nào.
Đối mặt các loại tuyệt kỹ của gánh hát khác, ông già này nghĩ ra biện pháp tìm được đường sống, quả nhiên không hổ là diễn viên kịch già diễn mấy chục năm.
Thắc mắc trong lòng đã cởi bỏ, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, xoay người rời khỏi sân khấu kịch náo nhiệt này.
Lý Hỏa Vượng đang định rời đi thì tiếng xì xầm nhỏ từ bên cạnh truyền vào tai cậu.
“Cái này thú vị hơn Phấn Hí của Thất Huyện nhiều.”
"Không phải nói bên kia đang có ôn dịch à? Ngươi còn dám đi?"
“Có ôn dịch?”
Lý Hỏa Vượng đang định rời đi bị nội dung nói chuyện của hai người này hấp dẫn, trực giác nói cho cậu có lẽ đây là thứ cậu tìm kiếm.
Hoàn toàn bỏ qua Lữ Gia Ban trên sân khấu, Lý Hỏa Vượng vội lại gần hai người một cao một mập, chờ đợi bọn họ tiếp tục tán gẫu.
Nhưng mà khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy sốt ruột là không chú ý nghe thì đối phương nói huyên thuyên, nhưng khi cậu vểnh tai nghe ngóng thì đối phương lại ngậm miệng không nói nữa.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, đơn giản trực tiếp đi đến gần tên mập, dùng cánh tay đụng nhẹ bả vai của hắn:
“Vị bằng hữu này, cho hỏi Thất Huyện bị sao vậy? Tại sao có ôn dịch? Trước đó chưa từng nghe nói gì.”
Tên mập đang tập trung nghe Phấn Hí, bị Lý Hỏa Vượng hỏi làm khuôn mặt của hắn tràn đầy không vui:
“Liên quan gì ngươi? Ngươi là ai ...?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận