Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 458: Vô Thường (1)

“May mắn, chỉ cần người còn sống thì mọi thứ còn đường cứu vãn.”
Lý Hỏa Vượng cũng không có lập tức ra mặt, mà là bắt đầu quay quanh những người này tìm kiếm người áp giải.
Nếu như là kẻ địch thì phải đánh, nếu như là Giam Thiên Tư thì cần giao thiệp, dù sao mặc kệ thế nào, cậu quyết cứu những người này.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi di chuyển mấy vòng nhưng không thấy nửa bóng người.
"Không thể nào không có người nhìn, nếu như không có ai trông chừng thì người Bạch gia đã bỏ chạy hết.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng hoang mang chợt nghe sau lưng có tiếng lách cách kỳ lạ, giống như có thứ gì va chạm trong ống trúc.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu, phát hiện trong rừng trúc mờ tối bay ra sương mù trắng mông lung, tiếng lách cách phát ra từ sương mù.
Tiếng lách cách gần hơn, đám người Bạch gia đang ngủ dần tỉnh lại, họ nghe âm thanh đó thì trong mắt lần lượt lộ ra một chút hoảng sợ, một số con nít bản năng khóc.
Lý Hỏa Vượng thậm chí ngửi được mùi hôi gay mũi, cậu rõ ràng cảm giác có cái gì đang di chuyển trong sương mù trắng, nhưng không thấy rõ.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, Lý Hỏa Vượng không muốn ngồi chờ chết, một tay nắm chặt chuôi kiếm, ngừng thở cẩn thận lao vào sương mù trắng.
Khi Lý Hỏa Vượng ở trong sương mù trắng thì tiếng lách cách càng vàng, cậu tìm theo hướng phát ra âm thanh.
Lách cách lách cách lách cách!
Âm thanh quái dị tiếp tục vang lên, trong sương mù màu trắng dày đặc, một đầu người gỗ đội mũ dưa hấu màu đen, hai bên má bôi son đỏ lảo đảo bay ra khỏi sương mù.
Lách cách!
Đầu người gỗ mỗi khi bay sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ này.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, Lý Hỏa Vượng dựng đứng lông tơ toàn thân, nhưng cậu không lập tức ra tay, bởi vì cậu cảm giác được người gỗ này không nhìn mình.
"Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ gì?”
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, cực kỳ cảnh giác với cái đầu gỗ bay càng lúc càng gần. Một ánh nhìn cực kỳ mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, quét qua đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng, đè ép cậu hít thở khó khăn.
Lý Hỏa Vượng vụt ngẩng đầu, một khuôn mặt trắng bệch cười siêu rộng, vẻ mặt tà mị chậm rãi đè xuống từ trong sương mù.
Khi nó hoàn toàn hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng thì cậu rốt cuộc biết đây là cái gì.
Một khuôn mặt lớn dài đến mấy thước, trong miệng còn thò ra một cái lưỡi đỏ máu dài hai ba thước.
Dưới khuôn mặt đáng sợ như vậy là một thân hình lưng gù cao hơn ba trượng, đây chính là một Bạch Vô Thường khổng lồ vặn vẹo.
Cái đầu gỗ không ngừng lắc lư trong không trung lúc trước kia thực ra chỉ là một mặt dây chuyền trên ngực hắn mà thôi.
"Lạch cạch, lạch cạch.” Cùng với âm thanh kỳ lạ này, Bạch Vô Thường ngồi xổm xuống, vừa nhìn vừa ngửi về hướng của Lý Hỏa Vượng, phì phì phò phò, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lý Hỏa Vượng hiện tại đang ẩn thân, nhưng rõ ràng thứ này có thể cảm nhận được điều gì đó, bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
“Thứ này tuyệt đối không dễ đối phó!” Lý Hỏa Vượng gần như không chút do dự sử dụng ra chiếc chùy sát thủ của mình.
Cậu hướng về phía Bạch Vô Thường kia, giơ tay phải của mình lên, năm ngón tay xòe ra.
Lý Hỏa Vượng giơ tay bổ đao, ‘phập’ một tiếng, cánh tay trái đứt lìa, bay ra với tốc độ cực nhanh cắm vào mắt Bạch Vô Thường.
Cùng với việc Bạch Vô Thường mở miệng phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, Lý Hỏa Vượng đã nhảy lên không chút do dự, một tay cầm kiếm lao về phía miệng hắn.
Những chiếc móng tay sắc nhọn mang theo tiếng rít gào cào về phía Lý Hỏa Vượng, nhưng vì mắt bị thương, thứ đó dường như không nhắm chuẩn, chỉ để lại một vết thương sâu trên cổ của Lý Hỏa Vượng.
Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với âm thanh xé rách da thịt không ngừng vang lên, Lý Hỏa Vượng thuận theo cổ họng trượt xuống.
Ngay khi cậu sắp trượt xuống dưới đáy, một chiếc mặt nạ gỗ không biết từ đâu xuất hiện, trực tiếp che trên mặt Lý Hỏa Vượng.
Trong nháy mắt, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trời đất tối mù, mình không thể thở được trong giây lát.
Cậu dùng sức lắc đầu, vùng vẫy muốn vứt bỏ thứ trên mặt xuống, nhưng cho cậu dù làm thế nào, chiếc mặt nạ kia vẫn ở trên mặt không nhúc nhích tí nào.
Không chút do dự, Lý Hỏa Vượng lấy ra một cây dao lá liễu, dọc theo mép cằm mình mà cắm vào.
Cậu rạch một miếng da mặt lớn của mình ra, gần như sắp ngạt thở, cậu lập tức dồn sức hít một hơi nhưng lại không thể hít vào được gì cả.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này!” Trong tuyệt vọng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quét nhìn xung quanh một cái.
Khi cậu không nhìn thấy được Hồng Trung và hòa thượng, trong đầu lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cậu đột nhiên tỉnh táo lại.
Giây tiếp theo, xung quanh không có Bạch Vô Thường to lớn nào cả, cả khu rừng đầy sương mù đó giờ đã bừng sáng.
Nhưng điều duy nhất giống như trước đó chính là mình vẫn không thể thở được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận