Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1560: Ngoại truyện Lý Hỏa Vượng (6)

“Tất nhiên, các ngươi biết tận cùng phía tây là cái gì không? Đó là biển, các ngươi các người thấy biển bao giờ chưa? Ta thấy rồi, năm xưa ta ăn xin ở Hà Đông Đạo từng thấy có người câu được con cá cao cỡ hai người từ trong biển.”
Nhìn những cặp mắt rung động ồ à lên, khóe môi người bán hàng rong nhếch lên, cảm thấy có chút lâng lâng.
"Thôi, hôm nay ta vui vẻ, sẽ nói cho đám nhóc các ngươi nghe, để người ở chỗ nhỏ xíu như các ngươi được tăng kiến thức.”
Từ miệng người bán hàng rong, trẻ con Bạch gia thôn lần đầu tiên có khái niệm mới về thứ khác, thí dụ như cái gì gọi là cửa hàng, cái gì gọi là hiệu cầm đồ, cái gì gọi là trà lâu.
Tùy theo người bán hàng rong càng nói càng hăng say, nghe tiếng kinh thán càng lúc càng nhiều, hắn ta bắt chước người kể chuyện trong trà lâu, bắt đầu kể chuyện.
Nhưng có vài chỗ người bán hàng rong không nhớ rõ, cho nên tựu tùy ý bịa chuyện, dù sao đều là con nít, bọn họ sẽ không nghe được vấn đề.
“Lại nói thời thượng cổ, Cửu Lê loạn đức, dân thần lộn xộn! Không đúng, là không thể so sánh, thần hiệp dân tắc, không quyên kỳ vì. Ý tứ này là nói thời xưa Thần Tiên ở cùng một chỗ với chúng ta.”
“Kết quả có người thấy như vậy là không được, người đó Chuyên Húc.”
“Về Chuyên Húc thì rất giỏi, vừa sinh ra đã cao chín thước, một bữa có thể ăn một con bò, một ngụm nước uống hết một dòng suối.”
"Nghe nói phụ thân của Chuyên Húc hắn là Thần Tiên, cũng không biết có phải vì vậy hay không, tóm lại là rất lợi hại, nhìn một cái là có thể biết hắn không phải người bình thường!"
Những đứa trẻ trong Ngưu Tâm Thôn nghe mê mẩn, trên con đường nhỏ phương xa có mấy chiếc xe ngựa chạy tới cũng không khiến chúng chú ý.
"Họa tai tiến trăn, mạc tẫn kỳ khí. Chuyên Húc thụ chi, ý tứ này là giỏi như vậy chắc chắn có năng lực lớn, nên hắn làm vua của con người, tức là nhân hoàng.”
“Làm hoàng đế thì phải làm việc, Chuyên Húc thấy Thần Tiên ở cùng con người thì hơi không thoải mái, như vậy sao được? Người và thần sao có thể ở cùng nhau, hắn liền mang theo hai vị tướng quân là Bạch Trọng và Ngọc Lê đi bàn việc với Thần Tiên.”
“Ha, các ngươi đoán kết quả thế nào?" Nói đến đây, người bán hàng rong rất là đắc ý tạm dừng không nói.
"Chuyện gì xảy ra?" Nhóm Bạch Linh Miểu tò mò.
“Kết quả là các Thần Tiên không thích. Ha, ngươi đoán xem, tính khí của Chuyên Húc táo bạo như vậy sao mà chịu phục? Dù hắn nhịn dược ta cũng không thể nhịn, hắn lập tức đánh với Thần Tiên, chậc chậc, trường hợp đó nào là túm tóc nào là tát tai, bốp bốp vang rõ to.”:
Đang chăm chú lắng nghe, Bạch Linh Miểu cảm giác được một bên có người kéo tay áo mình.
Cô quay lại thì thấy đó là chú của cô, người nhỏ hơn cô một tuổi: "Tại sao những vị Thần Tiên này đánh nhau mà giống Đại di và Nhị cô của ta đánh nhau vậy?”
Nghe vậy, những đứa trẻ khác trong mắt lộ ra nghi hoặc, tuy còn nhỏ nhưng cũng không ngu ngốc, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Khụ khụ, gì hả? Không muốn nghe phải không? Không muốn nghe thì ta đi đây.”
Người bán hàng rong giả vờ đứng lên, đã bị bọn nhỏ lvội vàng kéo lại: "Nghe nghe nghe, ngươi nói tiếp đi!”
Thấy ánh mắt của bọn nhỏ lại bị thu hút về phía mình, người bán hàng rong ho nhẹ một tiếng: “Mới vừa rồi ta nói tới đâu? À, nói đến Chuyên Húc đánh thắng, cào mặt Thần Tiên, ăn trộm gà của Thần Tiên, còn cướp tiền đồng của Thần Tiên.”
“Kết quả là vị Thần Tiên này không phục, mang người khác đến kiếm chuyện. Vị tổ tông Chuyên Húc của ta đâu nhịn được cơn tức này? Phun nước miếng vào lòng bàn tay, giậm chân làm phép.”
Bạch Linh Miểu tò mò hỏi:
“Sao hoàng đế này lại biết làm phép? Vừa rồi nói hắn không biết mà, học từ khi nào?”
“Dẹp đi, đừng xen lời, ta nói biết làm là biết làm!”
Người bán hàng rong giậm chân, miệng lẩm bẩm điều gì đó, rồi hai tay giơ lên cao, đám nhóc cũng ngước nhìn bầu trời màu xanh.
“Chợt nghe Chuyên Húc hét một câu mễ mã mễ mã hống tuyệt địa thiên thông! Chà, cảnh tượng đó hả, ào ào ào, đánh ầm ầm ầm. Các ngươi không thấy được đâu, hấp dẫn lắm.”
Nghe người bán hàng rong hăng hái kể đến phun nước miếng, đám nhóc sốt ruột hỏi dồn rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn ta chỉ toàn dùng tiếng động miêu tả, bọn họ không tự tưởng tượng ra hình ảnh được.
Ngay lúc này, Bạch Linh Miểu quay đầu lại trước mắt sáng ngời, nhìn thấy gia gia của mình cùng phụ thân cô, mấy thúc bá dắt xe ngựa đi vào bóng cây.
"Gia!" Bạch Linh Miểu cúi người ôm đệ đệ chạy hướng gia đình.
Bạch Hàng Sơ ôm tôn tử, tôn nữ của mình lên, dụi râu vào chúng, ông ta bỗng thay đổi sắc mặt, mang theo các con đi hướng người bán hàng rong.
“Ngươi mới nói cái gì?” Giọng điệu của Bạch Hàng Sơ không tốt, nhi tử sau lưng ông ta xoa tay, làm bộ dạng muốn đánh người bán hàng rong.
“Có nói gì đâu, kể chuyện cho bọn họ nghe thôi.” Người bán hàng rong khiếp đảm lui về phía sau nửa bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận