Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 255: Hỗn chiến (2)

Lần này đối phương ném thứ gì vào mặt Lý Hỏa Vượng đều không thèm né, trực tiếp lấy thân thể đón đỡ.
Dù sao bất cứ thứ gì tổn hại đều có mấy con sâu mấp máy lấp đầy.
Dựa vào năng lực mượn từ Ba Hủy, Lý Hỏa Vượng trong một chốc đánh ngang tay với họ.
Lý Hỏa Vượng, Đan Dương Tử, Tọa Vong Đạo, ba phương mục đích hoàn toàn khác nhau lao vào đánh túi bụi.
Lúc thì Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử cùng đánh Tọa Vong Đạo, lúc khác là Đan Dương Tử bắt tay với Tọa Vong Đạo đối phó Lý Hỏa Vượng.
Đan Dương Tử cầm kiếm đồng tiền bằng thịt có thực lực kinh người, dù mất một cái đầu vẫn có thể đánh Tọa Vong Đạo tơi bời.
Dường như Tọa Vong Đạo càng giỏi về trêu đùa lòng người, không giỏi xung đột ngay mặt, năm người mà vẫn bị Đan Dương Tử đè đầu đánh.
Trong đó có công lao của Lý Hỏa Vượng.
Tuy thực lực của Đan Dương Tử cao hơn một bậc, nhưng hiện tại ba phương kiềm chế nhau, không ai chịu để hai phe kia thắng.
Lý Hỏa Vượng trong trận hỗn chiến này luôn là ai mạnh thì hùa vào đánh kẻ đó, cậu đã vứt bỏ mạng mình, đương nhiên muốn kéo thêm vài người chôn chung cho vui.
Nếu Đan Dương Tử và Tọa Vong Đạo cùng chết với cậu sẽ là kết cục hoàn mỹ.
Tình hình cuộc chiến kịch liệt tạm thời giằng co, mỗi người đều đang tính toán ích lợi của bản thân.
Thừa dịp Đan Dương Tử đè ép người khác, Yêu Kê lao nhanh về phía Lý Hỏa Vượng, giọng nói sốt ruột kêu:
“Lão đại, đừng chơi nữa, không thấy thực lực của Bán Tiên này sao? Chơi tiếp nữa sẽ chết người!”
“Ha ha, kêu lão đại để ta bỏ qua cho ngươi? Ngươi gọi tổ tông đều vô dụng!"
Lý Hỏa Vượng hai tay túm hai bên mép vết thương trước ngực xé mạnh.
Sâu thịt màu đỏ máu giống như nổ tung trong khoang bụng của Lý Hỏa Vượng, ồ ạt bao phủ Yêu Kê.
Đám sâu lúc này đều bị Lý Hỏa Vượng khống chế, chỉ cần chạm vào một con là sẽ bị chui vào da thịt, cắn thủng bụng.
“Lão đại Hồng Trung, làm ơn đừng đánh nữa! Ngươi hãy sờ dưới lớp da sau gáy của mình đi, xem ta nói có đúng hay không!”
Lý Hỏa Vượng giơ tay sờ sau gáy, sâu thịt chui rách da thịt nâng một cục cứng rắn nhô ra.
Đó là một quân bài mạt chược, Hồng Trung.
Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ nét do dự, Yêu Kê vội vàng sốt ruột giải thích:
“Thân phận thật của ngươi là một trong ba lão đại của Tọa Vong Đạo, Hồng Trung. Chính ngươi cảm thấy lừa tất cả mọi thứ, phát chán, nên mới phong ấn thần thức, kêu chúng ta chơi với ngươi.”
“Nhị Bính giờ đây đã bị ngươi lừa chết, không thể lừa đảo nữa, đều là huynh đệ, nếu đấu tiếp thì quá đáng lắm, không thể vì chính ngươi thấy vui mà khiến chúng ta mất mạng chứ!”
"Ngươi nói đều là thật??" Lý Hỏa Vượng lộ vẻ mặt vô cùng hoang mang, nhìn trân trân mạt chược Hồng Trung trong tay.
“Ài, chẳng phải moi quân bài mạt chược này từ trong thịt của ngươi ra sao? Chẳng lẽ sa ...”
Yêu Kê mới nói tới đây chợt cảm giác hơi lạ, cúi đầu nhìn thì thấy có mấy con sâu không biết từ khi nào chui vào cổ chân của mình.
Khi Yêu Kê chú ý trên chân của mình thì đằng trước tia sáng lạnh chợt lóe, trường kiếm của Lý Hỏa Vượng đâm vào cổ của hắn.
Nhìn Yêu Kê, trên mặt Lý Hỏa Vượng nở nụ cười châm chọc, diễn theo lời nói dối của đối phương:
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta là một trong Tam Nguyên của Tọa Vong Đạo, Hồng Trung. Ta còn nhớ năm xưa ngươi cướp nữ nhân của ta, cho nên hiện tại mới công báo tư thù."
Chỉ cần có thể xác nhận thân phận của Tọa Vong Đạo thì đối phó bọn họ rất đơn giản, đó là trực tiếp xem những thứ phun ra từ miệng bọn họ là đống phân.
"Lão đại, ta nói đều là thật!” Hai tay Yêu Kê ghì chặt kiếm của Lý Hỏa Vượng, không cam lòng hét lên.
“Tin con mắt ngươi!”
Một tay Lý Hỏa Vượng gồng sức, ngón tay của Yêu Kê và cái đầu hình vuông của hắn cùng bị hất bay đến không trung.
Khi sâu thịt trong người Yêu Kê nhanh chóng chui ra, quay về lồng ngực của Lý Hỏa Vượng thì cậu lao hướng chiến trường phương xa.
Đám lừa đảo Tọa Vong Đạo đã chết một người, giờ tới lượt suy yếu Đan Dương Tử.
"Sư phụ! Huyền Dương tới giúp ngươi!" Lý Hỏa Vượng cầm kiếm lao về phía Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng và Tọa Vong Đạo đồng tâm hiệp lực vây công.
Phập!
Cái đầu con nít của Đan Dương Tử nháy mắt bị chém xuống.
Lý Hỏa Vượng chưa kịp thở phào thì một cái đầu trẻ sơ sinh máu thịt nhầy nhụa như suy dinh dưỡng mọc ra từ vết cắt trên cổ.
Nhất Vạn trông thấy cảnh này nhanh chóng quay đầu nói với Lý Hỏa Vượng:
"Sư phụ của ngươi là Bán Tiên, cứ tiêu hao như vậy là vô ích! Ngươi hãy ngăn hắn một lúc, chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết hắn!"
Lý Hỏa Vượng phun nước miếng đáp lại.
“Được rồi, đúng là lúc trước chúng ta lừa ngươi, nhưng ngươi đã giết Nhị Bính và Yêu Kê, đủ cho ngươi nguôi giận rồi chứ? Hai cái mạng đủ cho bất cứ cái gì.”
“Hơn nữa so với đám người ngoài chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nên càng ghi hận sư phụ của ngươi nhiều hơn một chút sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận