Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1415: Quan trọng (1)

Điểm phá vỡ cục diện mà Lý Hỏa Vượng nghĩ đến vẫn là phải đến Bạch Ngọc Kinh, hắn không tin mình giúp những Tư Mệnh kia một việc lớn như vậy mà bọn họ có thể thấy chết không cứu. Những Tư Mệnh này rốt cuộc đang bận gì vậy?
"Được rồi, cha, con đi ngay. Những chuyện vặt vãnh này cha không cần lo lắng, cứ giao cho con là được."
Nhìn Lý Tuế đi xa, Lý Hỏa Vượng ngồi khoanh chân chuẩn bị tu luyện lại, có điều lúc vừa nhắm mắt lại, hắn chợt nhớ ra hình như mình đã quên mất một chuyện gì đó quan trọng.
"Kỳ quái, ta quên cái gì nhỉ?" Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, đột nhiên đưa tay lên đầu mình.
Cùng với việc móng tay hắn khẽ cào một cái, da đầu tách ra ngay lập tức, sau đó lại một lần cào nữa, hộp sọ trắng cũng lập tức mở ra, sau khi Lý Hoả Vượng đưa tay vào trong não mình và lục lọi một hồi, cùng với việc hắn nhẹ nhàng kéo ra, một tấm bài mạt chược Hồng Trung máu thịt be bét xuất hiện trong tay hắn.
Tấm bài mạt chược này là thứ mà Xúc Xắc nhét vào đầu mình để truyền tin tức về thiên tai lúc đó, nhiệm vụ hoàn thành rồi, tấm bài mạt chược này vẫn ở trong đầu mình không được lấy ra, nếu như nói đây là do Xúc Xắc sơ ý quên mất, Lý Hoả Vượng sẽ không tin.
"Tên này quả nhiên là ranh ma, ôm lòng giở trò xấu, lần sau tiếp xúc với ông ta nhất định phải cẩn thận." Lý Hỏa Vượng dùng sức bóp mạnh, quân bài mạt chược kia lập tức bị hắn nghiền nát thành bột.
Khi Lý Hoả Vượng lại lần nữa nhắm mắt lại và bắt đầu tu luyện, Lý Tuế ở ngoài cửa đã đứng bên ngoài nhìn vào phòng tu luyện trước mặt.
Nhìn từ bên trong hoàn toàn khác với nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà gỗ này trông hoàn toàn vặn vẹo và đổ nát. Vậy mà mới tinh và mục nát lại có thể đồng thời xuất hiện.
Mà tất cả những chuyện này đều là do Lý Hỏa Vượng tu chân tạo thành, tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, e rằng bản thân hắn cũng không biết.
Nhưng một ngôi nhà kỳ quái và mục nát như vậy, không những không sụp đổ mà còn đang hít thở như một sinh vật sống.
"Nói cho cấp dưới, dọn dẹp toàn bộ khu vực này, không được để ai ở lại đây.” Đây mới là tu chân vòng thứ tư, có trời mới biết phía sau sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Huyền Tẫn không ngờ rằng còn chưa khai chiến, Giam Thiên Tư Đại Lương đã bị cha mình hủy diệt hoàn toàn rồi.
"Vâng, đại nhân.” Cây cột ở bên cạnh lên tiếng.
Huyền Tẫn vừa gật đầu, sau đó hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đầu, chiếc đạo bào màu đỏ cao lớn bay lên, xuyên qua các lớp đất, cuối cùng đến được bề mặt đất.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Lý Tuế hỏi Bạch Linh Miểu trước cửa Giam Thiên Tư.
"Ta đã hạ lệnh bảo tất cả tín đồ Bạch Liên đi tìm Tâm Tố rồi, tín đồ Bạch Liên ở khắp năm châu bốn bể, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức."
"Đa tạ, mẹ." Cả Giam Thiên Tư trên chính trường, thậm chí cả dân thường cũng đều nhúng tay vào rồi, chỉ cần có, Tâm Tố của toàn thiên hạ e rằng không còn trốn được bao lâu.
"Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ, cha ngươi ăn cơm chưa? Ta mang chút thức ăn đến cho huynh ấy." Bạch Linh Miểu giơ hộp thức ăn trong tay lên.
"Ông ấy đang tu luyện, không có thời gian, hai chúng ta cùng ăn đi." Lý Tuế nhận lấy hộp thức ăn, xoa xoa lưng Bạch Linh Miểu, rồi ôm cô rời đi.
Lý Tuế đưa cô lên mái nhà của Giam Thiên Tư, mở hộp thức ăn ra, trong đó đều là một số món ăn yêu thích của Lý Hoả Vượng.
Một bàn tay của Lý Tuế chui ra từ trong đạo bào, cầm lấy đũa gắp một miếng bí đao rồi bỏ vào trong miệng nhai: "Mẹ, đột nhiên tới tìm cha, là có chuyện gì cần nói với cha sao?"
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vén vài sợi tóc xõa ra phía sau tai mình: "Chuyện của Thiên Trần nhất định là khiến cha ngươi lo lắng lắm phải không? Ta hiểu huynh ấy, có chuyện gì đều một mình chống đỡ."
"Ta tới đây chỉ là muốn nói cho huynh ấy biết, Vô Sinh Lão Mẫu hình như có chút phản ứng rồi, muốn bảo huynh ấy đừng nóng vội, dễ phát hoả. Nếu phía bên Thiên Trần Quốc kia thật sự tới, Vô Sinh Lão Mẫu chắc chắn sẽ không đứng nhìn."
"Hả? Vô Sinh Lão Mẫu giáng thần dụ rồi sao?"
Bạch Linh Miểu khẽ lắc lắc đầu: "Không, nhưng tốt hơn trước rất nhiều rồi, tin rằng không bao lâu nữa Vô Sinh Lão Mẫu sẽ xuất thủ giúp đỡ."
"Vậy thì tốt rồi, đây là chuyện quá tốt, con sẽ nói lại với cha." Lý Tuế gắp một miếng củ năng xào thịt lên, tiếp tục nhét vào trong miệng và nhai: "Mẹ, món ăn thật sự rất ngon.”
"Thật sao? Tuế Tuế, nếu ngươi thích như vậy, sau này ta cũng sẽ làm một phần và mang đến cho ngươi."
Bạch Linh Miểu giơ tay muốn xoa đầu Huyền Tẫn, nhưng nhìn thân hình cao lớn của hắn ta, cuối cùng đành bỏ cuộc.
"Mẹ, mẹ thực sự không định bỏ qua cho cha sao?"
Nụ cười trên mặt Bạch Linh Miểu dần dần biến mất: "Sao đang yên đang lành lại nói những chuyện này làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận