Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1000: Đáp án (2)

Tùy theo cự ly càng lúc càng gần, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy càng nhiều chi tiết, người phụ nữ đi giày cao gót, mặc đồ mỏng manh hơi không phù hợp với mùa hiện tại.
Những chi tiết ngẫm lại rất rùng rợn càng lúc càng nhiều hơn, hoảng sợ đọng lại trong mắt Lý Hỏa Vượng càng nhiều.
Lý Hỏa Vượng tới gần, càng lúc càng gần, khi cách chỉ còn vài bước thì một chiếc xe hơi màu đen đậu gần chung cư bỗng bật mở cửa, hai bóng đen chạy ra.
Một người cầm khăn ướt thấm chất lỏng chụp vào mặt Lý Hỏa Vượng, một người khác từ phía sau kẹp hai cánh tay của hắn kéo vào xe.
Khi ngửi mùi thuốc nồng nặc trên khăn ướt, Lý Hỏa Vượng chẳng những không có khủng hoảng, ngược lại trong lòng lộ ra mừng như điên, tảng đá trong lòng hắn rốt cuộc rơi xuống.
"Ta không có điên! Đây không phải là ảo giác của ta! Có người muốn hại ta!"
Khi ý tưởng này chui ra trong óc Lý Hỏa Vượng thì hắn cảm giác ý thức dần mơ hồ, khăn ướt tẩm thuốc mê!
Lý Hỏa Vượng hạ hàm dưới, đút lưỡi vào sau răng cấm cắn mạnh.
Tùy theo đau nhức máu đỏ tràn ngập khoang miệng của Lý Hỏa Vượng, ý thức nháy mắt tỉnh táo lại.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng há miệng to nhất, ngoạm khăn ướt và đầu ngón tay của đối phương vào miệng mình.
Ngay sau đó trong mắt Lý Hỏa Vượng lóe tia sáng khát máu, cằm dưới run rẩy bỗng cắn mạnh, răng cắn thủng đầu ngón tay của đối phương.
“Ui!”
Người kia hút ngụm khí lạnh, dùng tay đấm mạnh vào đầu Lý Hỏa Vượng, muốn rút tay ra, nhưng hắn không nhả.
Ba người vừa vật lộn vừa lên xe hơi, khoảnh khắc lên xe, Lý Hỏa Vượng bỗng nhả ra khiến người kia theo đà đập vào cửa sổ xe.
Lý Hỏa Vượng há miệng ngập ngụa máu, âm u lạnh lẽo nhìn những người lạ chưa từng gặp mặt.
"Biết tại sao ta vào xe của các ngươi không? Mặc kệ các ngươi là ai, nhưng chỉ cần vào xe của các ngươi thì đại biểu dù ta giết hay làm tàn các ngươi đều là phòng vệ chính đáng!"
Lý Hỏa Vượng rút con dao rọc giấy ra khỏi ống tay áo, đâm vào đùi đối phương.
Đối phương ăn đau thả hai tay ra, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn nắm chặt dao rọc giấy, há to mồm nhào về phía người trước mặt.
Xe việt dã màu đen biển số thành phố bắt đầu rung lắc, tùy theo biên độ lay động càng lúc càng lớn, cửa xe bỗng nhiên vừa mở ra, Lý Hỏa Vượng toàn thân đẫm máu lăn xuống.
Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn xe hơi chạy xa, ném dao rọc giấy nhuộm đỏ màu máu xuống đất, móc di động ra khỏi túi, gọi điện thoại.
“Alo, là 110 phải không? Ta muốn báo cảnh sát, ta bị người bắt cóc."
“Nhóm cướp bị ta giết một tên, còn một tên phỏng chừng sắp tiêu, bọn họ lái một chiếc xe hơi màu đen từ đường 5 1 chạy đi.
Bắt cóc chính là việc lớn, đặc biệt là con tin giết kẻ cướp.
Rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã bị đưa đến cục cảnh sát uống trà, bị hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng bị hỏi thì Tôn Kiến Nghiệp ở ngoài cửa đau đầu nhìn cảnh sát điều ra thông tin của Lý Hỏa Vượng, Tôn Hiểu Cầm ở bên cạnh hai mắt ướt lệ.
“Đồng chí đừng sốt ruột, con trai của bà không sao, bà hãy ngồi đây chờ chút, tôi đi vào tìm hiểu tình huống đã.”
Tôn Kiến Nghiệp nói xong mang theo đệ tử vào phòng điều giải, nghe đồng nghiệp hỏi.
“Bạn học Lý, ý cậu nói bọn họ đến bắt cóc phải không? Vậy cậu biết tại sao bọn họ muốn bắt cậu không? Trong thời gian này cậu có đắc tội với ai không?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng hai tay cầm cốc giấy rơi vào trầm tư.
Do dự một lúc sau, hắn mở miệng nói:
“Ta từng giết vài người, ta cảm thấy những người này là là đồng bọn của chúng, đến tìm ta báo thù, không chừng các người có thể điều tra từ mặt này.”
Trong phòng điều giải thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, không ai lên tiếng.
Khi bầu không khí hơi yên lặng thì một người mặc đồng phục khác đi vào:
“Đã lấy ra camera ở khu dân cư, nhưng xem rồi mà không thấy bọn cướp.”
Tôn Kiến Nghiệp cùng đồng nghiệp xem nhanh camera, sau đó dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
"Không có?! Điều này không thể nào, may mà ta giữ lại chứng cứ.” Lý Hỏa Vượng móc từ trong túi ra hai ngón tay đặt lên bàn.
Hai ngón tay bởi vì mất mà trở nên trắng bệch cứ thế bị đặt trên bàn của phòng điều giải.
Người ở đây, trừ Lý Hỏa Vượng ra, sắc mặt giờ phút này đều trở nên rất khó xem.
Rất tự nhiên, còng tay màu bạc còng vào hai tay của Lý Hỏa Vượng.
"Là ta bị bắt cóc! Các ngươi có lầm hay không! Còng ta làm cái gì!"
Lý Hỏa Vượng kiềm nén lửa giận hét hướng người khác, nhưng lần này không ai thèm nghe hắn nói, trừ hai vị trông giữ hắn, người khác đều ra bên ngoài.
Tôn Kiến Nghiệp ở ngoài cửa tiếng la của Lý Hỏa Vượng, cách hàng rào sắt quan sát thanh niên lai lịch phi phàm này.
Tôn Kiến Nghiệp nhức đầu nhất là loại bệnh nhân tâm thần như thế, bởi vì chẳng những lời hắn nói có lẽ là giả, hơn nữa loại người này hành vi logic như trên trời, một số thủ đoạn thẩm vấn của ông ta không có hiệu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận