Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1373: Tiếp xúc

Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang định chống trả thì một tiếng súng vang lên, lực va chạm mạnh đẩy hắn lùi lại.
Nhìn đám người từ trong bóng tối đi ra, Lý Hỏa Vượng nghiêng mặt về phía sau, hét to:
"Ngẩn ra làm cái gì! Nhanh hỗ trợ ".
“Hả? Hỗ trợ cái gì?” Trong giọng nói của Thanh Vượng Lai chất chứa hoang mang.
“Còn hỏi nữa! Nhiều người như vậy, các ngươi đều mù sao? Đều không thấy sao?"
“Ừ, không thấy."
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên quay đầu, vô cùng khiếp sợ nhìn những khuôn mặt ngạc nhiên:
“Các ngươi đều không thấy được? Các ngươi thật sự không thấy gì? Chẳng lẽ ...”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng chợt hiểu ra cái gì, bóng người ở phía xa dần dần biến mất trong bóng tối.
Tiếng hít thở dồn dập của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn trong giếng, hắn thường siết chặt nắm đấm đập mạnh vào mũ giáp.
Đàn ruồi và con chuột xám không ngừng vụt qua trong óc Lý Hỏa Vượng, bi thương tức giận đè nén không ngừng đọng lại trong lòng hắn.
Lý Hỏa Vượng bỗng dừng bước, ngửa đầu đập mạnh vào vách tường bên cạnh:
“Khốn kiếp! Ta đã nói là không làm được, các ngươi cứ khăng khăng là ta có thể! Ta là bệnh tâm thần! Sao ta dẫn đường được chứ!”
Trong đường giếng ngầm mờ tối, Thanh Vượng Lai vươn tay hứng tro bụi bởi vì rung động mà chậm rãi rơi xuống đầu.
Cấu trúc không ổn định khiến tất cả những người có mặt đều có chút bất an.
Thanh Vượng Lai khuyên nhủ Lý Hỏa Vượng điên cuồng đập đầu vào tường ở phía xa:
"Lý Hỏa Vượng, tốt nhất đừng đập nữa, không biết giếng ngầm này xây từ bao giờ, lỡ anh làm nó sập thì tất cả chúng ta đều phải chôn ở đây."
Lý Hỏa Vượng dừng lại, bỗng nhiên giống như pho tượng sững sờ tại chỗ, không phải hắn đứng im vì lời của Thanh Vượng Lai, mà là Triệu Sương Điểm giơ ngón tay đặt bên môi.
“Suỵt.” Triệu Sương Điểm suỵt, khiến tất cả âm thanh dần dần hạ thấp.
Dường như Triệu Sương Điểm đã phát hiện ra điều gì đó, khi Lý Hỏa Vượng vô cùng chắc chắn cô ta không phải ảo giác của mình thì tim hắn đập càng lúc càng nhanh.
Thấy Triệu Sương Điểm lặng lẽ ngồi xuống, Ba Nam Húc ở bên cạnh lập tức nhào vào ngực cô ta, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, dùng lưng và mông làm giá đỡ cho thân súng.
Triệu Sương Điểm nhìn chăm chú bóng tối phía trước đường hầm thật lâu, rồi chợt bóp cò súng.
Đoàng!
Bóng tối phương xa có máu dần chảy ra.
“Không phải nhầm lẫn? Chẳng lẽ chuyện vừa rồi đều không phải ta tưởng tượng sao?"
Ý tưởng này chợt xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn hưng phấn lao về phía trước, tiếng súng sau lưng chẳng những không khiến hắn chậm hơn, ngược lại tăng tốc.
Khi Lý Hỏa Vượng lần nữa bước ra từ bóng tối, hai tay hắn kéo một người da đen vẻ mặt kinh hoàng:
“Các ngươi nhìn thấy được không? Hiện tại các ngươi đều nhìn thấy chứ? Người này rốt cuộc có phải là ảo giác của ta không?”
Khi nghe thấy mọi người gật đầu tỏ ý có thể nhìn thấy, Lý Hỏa Vượng mừng như điên cười lớn, giơ đao quân dụng đâm vào cổ người da đen.
"Đó là sự thật! Không phải tất cả đều là giả! Quả thực có một phần là sự thật!”
Lý Hỏa Vượng rút ra thanh đao mang theo một khúc khí quản khỏi cổ của người da đen, bỗng có sức mạnh cực lớn truyền đến từ sau lưng đụng bay hắn.
Sức mạnh từ sau lưng rất lớn, Lý Hỏa Vượng bị hất bay lên, hắn nhìn nham thạch gồ ghề ở dưới đất, hắn biết rằng nếu mình chạm đất, rất có thể sẽ bị thương nặng.
Nhìn thấy kẻ địch đã bị phát hiện, Lý Hỏa Vượng không muốn mới đụng độ đã bị thương, hắn dốc hết sức lực cố gắng chuyển xác chết xuống dưới thân.
Bùm!
Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã xuống đất, khuôn mặt xác chết lót dưới thân hắn ma sát mặt đất gồ ghề, da thịt tung tóe.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng lên, trở lại trước mặt đồng bạn của mình. Mọi người nhìn chăm chú, một nhóm người lần lượt đi ra từ trong bóng tối.
Bọn họ đều là con người, phần lớn là người da đen, trong tay đều cầm các loại súng ống, rất nhiều người trong số họ bị thương, hiển nhiên là do vừa rồi đánh nhau.
Người cầm đầu là một người đàn ông da đen to lớn, nhìn thi thể đồng đội trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia giận dữ tức tối.
Nhưng gã không nổi khùng lên mà là nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng hỏi một câu.
Thanh Vượng Lai tiến lên một bước, che trước mặt Lý Hỏa Vượng, mỉm cười nói một tràng.
Nghe Thanh Vượng Lai biết ngôn ngữ của mình, vẻ mặt của người đàn ông vạm vỡ dịu lại một chút, tiến lên một bước tiếp tục hỏi thăm.
Nhưng giây tiếp theo, Thanh Vượng Lai giơ tay lên bắn vào đầu của đối phương. Thừa dịp bên đối phương hoàn toàn không có phản ứng lại, Thanh Vượng Lai nhẹ nhàng giải quyết tên cầm đầu.
"A!" Một tiếng quát lớn, đối phương tức giận rống và chĩa họng súng đen như mực về phía Thanh Vượng Lai.
Thanh Vượng Lai không chút do dự quay người lại, nấp sau lưng Lý Hỏa Vượng, đặt hai tay lên lưng hắn, đẩy hắn tới trước.
“Tránh ra!” Lý Hỏa Vượng nhấc chân đá về phía sau, lợi dụng phản lực vọt tới trước, tay nắm chặt đao quân dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận