Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 555: Trường học (1)

Loại chuyện này dường như không cần suy nghĩ, muốn làm sao để đạt đến mức thống khổ tột độ không phải chuyện khó.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau, Hoan Hoan nâng tiểu long bao xuất hiện ở ngoài cửa.
Khi cô bé thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm thì trên mặt nở nụ cười vui vẻ:
“Chú, chú lại tỉnh táo ạ?”
"Cực độ đau đớn, cực độ đau đớn ... điều này chẳng là gì, tất cả là giả, mọi người đều là ảo giác."
Lý Hỏa Vượng không ngừng lẩm bẩm, nhìn quanh, nhặt một sợi dây thừng mảnh ở dưới đất lên đi về phía Hoan Hoan.
“Làm gì có chuyện ta vừa đến thì đứa bé này xuất hiện, không thể nào có chuyện đúng dịp như vậy. Đúng rồi, nhìn liền biết là giả, ta không được do dự.”
Lý Hỏa Vượng trên cao nhìn xuống Hoan Hoan, tay phải quấn dây thừng run lẩy bẩy.
“Chú ơi?” Hoan Hoan sợ hãi lùi lại nửa bước, cảm giác chú ở trước mặt hơi khác với ngày xưa.
Lý Hỏa Vượng chợt giống như quả bóng xì hơi, chậm rãi phun ra không khí trong buồng phổi.
"Không được, không đúng, như vậy không đúng."
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nghiến răng ken kén, đi tới đi lui một chỗ.
"Không đúng, ta quen con bé không lâu, dù giết nó cũng không đủ đau đớn tột độ, ta cần càng nhiều, càng nhiều!"
Lý Hỏa Vượng quỳ xuống đất, dùng tay viết hai cái tên trên nền đất, Dương Na và Tôn Hiểu Cầm.
Nhìn chằm chằm hai cái tên này, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra hoảng sợ, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Tất cả là ảo giác, đây là ảo giác! Ta đã sớm xuyên việt, nơi đây không phải hiện thực!”
Tay Lý Hỏa Vượng run rẩy đang định giơ lên thì bỗng rụt về như chạm phải điện.
Lý Hỏa Vượng bỗng chộp lấy đá cuội ở dưới đất đập vào đầu mình.
Đầu của Lý Hỏa Vượng phun máu ra, nhưng vẫn chưa đủ, tiếp tục cầm đá đập mấy cái thật mạnh vào đầu.
Rất nhanh, nước mắt và mồ hôi của Lý Hỏa Vượng hòa cùng máu loãng, khiến bộ dạng trở nên vô cùng khủng bố.
"Đây là giả, rõ ràng là giả! Đây là ảo giác mà tại sao ta do dự chứ! Miểu Miểu còn đang chờ ta đi cứu muội ấy!”
Vì lý do nam chính Lý Hỏa Vượng năm nay cũng đã 19 đến 20 tuổi, đám sư đệ cũng lục tục cưới vợ, xưng ‘cậu’ đã không còn phù hợp với mạch truyện, nay xin phép đổi ngôi thứ ba là ‘hắn’ cho bên nhóm của nhân vật chính.
"Đây là ảo giác, chỗ này là ảo giác!"
Trong vòm cầu âm u, Lý Hỏa Vượng đầu rơi máu chảy quỳ trên mặt đất, vừa run rẩy vừa lặp lại, dường như muốn ổn cố niềm tin của mình.
Cảnh này dọa khóc Hoan Hoan, tiểu long bao rơi khỏi tay cô bé lăn xuống đất, cô bé khóc lớn xoay người chạy ra ngoài vòm cầu.
Lý Hỏa Vượng quỳ ở nơi đó, suy nghĩ lâu thật lâu, hoàn cảnh ở bốn phía đôi khi mờ tối đôi khi sáng tỏ.
Khi chuyển cảnh giữa vòm cầu và rừng cây qua lại ba lần thì hắn đi đến bờ sông, rửa sạch máu khô trên mặt, xoay người đi ra vòm cầu, một tia sáng lạnh lóe lên từ kẽ tay của Lý Hỏa Vượng.
Dưới nền đất ban đầu chỉ còn cái tên Tôn Hiểu Cầm, một cái tên khác đã bị máu bao phủ bao trùm.
Lý Hỏa Vượng nhớ trường học của Dương Na ở đâu, cô đã từng rất vui vẻ miêu tả cho hắn phố ăn vặt gần trường có cái gì ăn ngon, lúc ấy cô còn hẹn với hắn chờ ngày nào đó hắn hết bệnh thì hai người sẽ cùng nhau đi dạo.
Chuyện gì liên quan Dương Na thì Lý Hỏa Vượng vẫn luôn nhớ kỹ, dù đối phương chỉ nhắc một lần với mình.
Lưỡi dao bén kề sát da đầu của Lý Hỏa Vượng, cạo dúm tóc bết thành một cục, lộ ra da đầu đã không còn chảy máu.
Lý Hỏa Vượng cởi ra quần áo cũ đã rất dơ dáy trên người, cậu thay quần áo sạch sẽ mà người ta phơi ở bên ngoài.
Lý Hỏa Vượng với bộ dạng như vậy trông bình thường, hắn đi giữa đám đông không còn bị ai chỉ trỏ.
Nương bóng đêm, Lý Hỏa Vượng trèo vào nhà ga, ngụy trang thành người thân của hành khách phụ đưa hành lý lẻn lên xe lửa.
Chờ Lý Hỏa Vượng mơ màng lại tỉnh táo thì thấy mình đã đến thành phố chỗ Dương Na.
Nhìn thoáng qua đánh dấu chỗ nhà chờ xe buýt, Lý Hỏa Vượng lê bước chân nặng trĩu khó khăn đi hướng khu đại học.
Lý Hỏa Vượng đi thật chậm, dường như muốn con đường dài này mãi mãi không tới đích, nhưng dù đi chậm đến đâu thì chung quy cũng tới nơi.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế nhựa trong quán nướng, mắt nhìn chằm chằm cổng trường ở phương xa, hành động khác lạ này dẫn đến một ít ánh mắt nghi ngờ.
“Ngươi còn chờ gì nữa? Chỗ này là ảo giác, Dương Na là giả! Đứng lên ra tay nào! Ta không thể bởi vì một ảo giác mà buông bỏ hiện thực! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cho Miểu Miểu biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ sao?"
"Ta xuyên việt, đã sớm xuyên việt! Dương Na sẽ không sao, cô ấy sống mạnh khỏe trong thế giới kia! Sẽ không có một người điên dây dưa cô ấy, ngăn cản hạnh phúc của cô ấy!”
“Ngươi còn chờ gì nữa? Lên đi! Xông lên nào! Ngươi hại Miểu Miểu biến thành bộ dạng này rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn đi cứu muội ấy sao?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận