Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1077: Thanh Vượng Lai (2)

"Con trai, Na Na đâu?" Tôn Hiểu Cầm rõ ràng cảm giác được việc thiếu mất một người.
"Cô ấy … Cô ấy tạm thời có việc." Lý Hoả Vượng tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ cho qua.
Tôn Hiểu Cầm có chút không hiểu chuyện của mấy thanh niên bây giờ, bà chỉ có thể theo góc độ của bà để cân nhắc các vấn đề. "Con trai, con có lẽ phải chịu trách nhiệm với Na Na đi, mẹ không phải gấp, thế nhưng mà, chúng ta phải bắt được Na Na, hiện giờ một cô gái tốt như vậy không dễ tìm đâu."
"Con xem ông Lý nhà hàng xóm đi, con trai của ông ta Lý Xương nam, chính là người lúc nhỏ cùng con đấy, anh ta đã xem mắt với một người sinh năm 93, mẹ có gặp qua một lần rồi, so với Na Na nhà chúng ta còn kém xa, chậc chậc chậc, con có biết tiền mừng là bao nhiêu không?"
Bình thường lúc này, Lý Hoả Vượng vốn dĩ phải tiếp lời rồi, có điều sau khi nhận được lời mời gọi video, hắn vội vàng cầm đồ ăn còn dư lại trong bát đổ hết vào miệng, phồng má chạy về phòng ngủ. "Mẹ, con còn có chuyện, lần sau bàn tiếp nhé."
Đợi khi trở lại phòng ngủ, Lý Hoả Vượng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình một chút, tiếp đó hắn nhấn nhẹ một cái vào cái nút màu xanh, khuôn mặt của Dương Na liền xuất hiện ở trước mặt hắn. "Hỏa Vượng! Mau nhìn đi, bọn em đến rồi!"
Khi màn hình chuyển hướng, một con đường đại học xuất hiện ở trước mặt Lý Hoả Vượng, bởi vì lý do trời đã gần tối, người trên đường vẫn còn khá nhiều.
Lý Hoả Vượng đặt điện thoại di động của mình ở gần màn hình, hạ thấp giọng nói: "Tiền Phúc, mau đi tìm cái người kia đi."
"Đừng nóng vội, cũng đã đến đây rồi, gấp cái gì chứ." Bên ngoài màn hình, truyền đến giọng nói của Tiền Phúc, rất nhanh màn hình bắt đầu đung đưa. Bọn họ bắt đầu di chuyển rồi.
Theo sự thay đổi giọng nói trong video, Lý Hoả Vượng biết rõ bọn họ đã tiến vào bên trong, tiến vào thang máy, hơn nữa còn chuẩn bị đi tìm một người để hỏi đường.
Khi màn hình không còn lắc lư nữa, bên trong một nhà ăn náo nhiệt ồn ào, một người đàn ông đeo mắt kính hình vuông không gọng gầy gò xuất hiện trước mặt Lý Hoả Vượng.
Anh ta nhìn chừng hai mươi mấy tuổi, để một mái tóc ngắn, áo sơ mi trắng cổ áo hơi mở ra.
Anh ta đang dùng cơm, so với những người khác hoặc là trò chuyện hoặc là xem điện thoại di động, anh ta tỏ ra khá yên tĩnh, một tay cầm bát một tay cầm đũa ăn từng miếng từng miếng không nhanh cũng không chậm, bên trong sự anh tuấn lộ ra một chút văn nhã.
Nếu như Lý Hoả Vượng đoán không lầm, thì người này chắc hẳn chính là Thanh Vượng Lai trong miệng Tiền Phúc.
"Oa ! Hỏa Vượng! Anh có thấy không, người này rất đẹp trai nha!" Nghe thấy Dương Na nhắc tới như vậy, sắc mặt Lý Hoả Vượng tối sầm, trong nháy mắt ấn tượng đối với người này liền lập tức giảm xuống một cấp bậc.
Đúng lúc này, Lý Hoả Vượng nhìn thấy Thanh Vượng Lai nhìn về phía bên mình, ngay sau đó anh ta buông bát đang cầm trong tay, đứng lên, đi về phía bên mình. "Đã lâu không gặp, gần đây thế nào rồi?"
"Tiểu Thanh à, không ra sao cả, thực sự không ra sao cả! Tôi lại bị người khác giam lại, tôi truyền tin tức cho cậu, để cậu tới cứu tôi, kết quả chính là không truyền ra được! Ài, cậu không biết rõ ở đó, bọn họ thực sự đã tra tấn tôi như thế nào đâu!" Tiền Phúc tiến lên phía trước, không ngừng nói liên miên lải nhải với Thanh Vượng Lai, Trần Hồng Du ở một bên căn bản không chen lời vào.
"Ngậm cái miệng của ông lại đi!" Trần Hồng Du trực tiếp đưa tay ra, một tay bịt miệng Tiền Phúc lại, bà ta giữ chặt Tiền Phúc, trực tiếp nói với Thanh Vượng Lai: "Đưa phiếu ăn của cậu cho tôi, tôi đói rồi!"
Thanh Vượng Lai có chút hiếu kỳ liếc mắt nhìn Dương Na, dùng hai ngón tay kẹp lấy một tấm phiếu ăn từ trong túi quần bên trái đưa tới. " Món ếch hầm nồi đất, còn có món thịt lợn xào chua ngọt của trường học chúng tôi đều không tệ, mọi người có thể nếm thử."
Trần Hồng Du rất nhanh đã mang theo hai khay đồ ăn cỡ lớn đặt trên mặt bàn của Thanh Vượng Lai, bốn người cùng nhau ngồi xuống.
Rất hiển nhiên, bất kể là trong mắt Trần Hồng Du hay là Tiền Phúc, ăn cơm so những chuyện khác đều quan trọng hơn, bưng bát lên liền không buông tay, cứ ở đó mà điên cuồng ăn.
Thấy hai người bọn họ không nói chuyện, Lý Hoả Vượng liền trực tiếp mở miệng, "Xin chào, Thanh Vượng Lai, xin giới thiệu bản thân một chút, ta là Lý Hoả Vượng."
Nghe thấy Lý Hoả Vượng mở miệng, Thanh Vượng Lai buông bát cơm đang bưng lên xuống, đưa tay nhận lấy điện thoại di động của Dương Na, thông qua màn hình đánh giá Lý Hoả Vượng trong màn hình.
Phản ứng của đối phương khiến cho Lý Hoả Vượng có chút không hiểu được, tên gia hỏa này có ý tứ gì, lại giới thiệu bản thân thêm một lần nữa.
"Anh không cần phải nói hai lần, tôi biết anh là Lý Hoả Vượng, đã ăn cơm chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận