Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 997: Tầm mắt

Thời gian từ từ trôi qua, khu dân cư dần dần an tĩnh lại, trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng ma sát huyệt Thái Dương.
Đến một giờ sáng thì Lý Hỏa Vượng khép mắt lại tuyệt vọng nằm ngửa ra sau, đầu óc ù đặc.
"Được rồi, ta sai rồi, ta sợ cái này thật. Tại sao thâm ảo như thế chứ, rõ ràng ta đã học lúc đến trường rồi mà sao xem không hiểu?”
Có một số việc không phải dựa vào nghị lực, nỗ lực liền có thể thành công, không hiểu thì vẫn là không hiểu, thứ này thật sự tự học không được.
Lý Hỏa Vượng hiểu, chính mình cần học tập có hệ thống, ở trong nhà xem lung tung e rằng cả đời không thi đậu đại học của Dương Na nổi.
“Làm sao đây? Phải nghĩ cách, dù không theo kịp Dương Na học năm hai thì ít nhất phải theo kịp cô ấy lên năm tư.”
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt suy nghĩ, tay thò vào túi chạm trúng tờ tiền, bỗng nghĩ ra một biện pháp giải quyết.
“Có nên dùng tiền này mua môn học trên mạng không? Hoặc là dạy kèm online?”
“À, còn tiền lì xì mẹ đưa cho Dịch Đông Lai, gộp lại chắc đủ trả rồi.”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng nói làm liền làm, bất chấp mệt mỏi lúc rạng sáng, lại mở di động ra tìm tòi.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng lên kế hoạch thi cao đẳng thì bỗng nhiên cảm giác được cái gì, chân mày nhíu chặt.
“Có lầm không vậy? Mấy má văn phòng đầu phố khuya vậy vẫn còn đi làm? Kính nghiệp hơi bị sâu.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay kéo một góc rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài, nhưng hắn không thấy ai.
"Ta quá mệt mỏi?" Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, nằm xuống giường.
Hắn khép mắt lại, cưỡng ép chính mình ngủ, khiến mình quên cảm giác không tầm thường vừa rồi, để xem khi tinh lực dồi dào hơn thì cảm giác đó có biến mất không.
Nhưng xoay qua xoay lại, cảm giác bị theo dõi khiến Lý Hỏa Vượng căn bản ngủ không được.
Giây phút này, hắn rốt cuộc biết cảm giác như bị gai đâm sau lưng không phải ảo giác! Xác thực có cái gì đang nhìn chăm chú vào mình.
“Để ta nhìn xem là cái gì!” Lý Hỏa Vượng bỗng bật dậy khỏi giường.
Hắn lại vén rèm trời sao lên, cẩn thận tìm kiếm trong khu dân cư đen ngòm.
Bên ngoài đen thui, rất khó tìm được người núp trong đó.
Lý Hỏa Vượng đứng hơn nữa tiếng rốt cuộc theo tầm mắt kia tìm được là ai đang nhìn chính mình.
Người kia đứng trong góc ôtí, như khúc gỗ không nhúc nhích.
Trong mơ hồ Lý Hỏa Vượng thoáng thấy người kia dường như rất cao rất gầy.
Hắn lắc mạnh đầu, dường như người trong bóng tối thay đổi hình dạng.
Bên ngoài quá tối, Lý Hỏa Vượng cảm thấy chính mình nhìn lầm.
"Chẳng lẽ ... " Lý Hỏa Vượng nhớ tới những lời điên mà Tiền Phúc đã nói với mình.
"Không thể nào, làm sao có thể, ta nhớ đến tên đó làm gì, bị điên hay sao?”
Mặc kệ thứ này là cái gì, Lý Hỏa Vượng cảm thấy phải đi xem tận mắt, dù sao thứ núp trong bóng tối kia không thể nào là má Tề của văn phòng đầu phố.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cầm cái gối đặt trên ghế, thêm vài thứ khác khiến cái bóng phản chiếu lên cửa sổ trông giống người.
Lý Hỏa Vượng làm như vậy tự nhiên là vì tránh cho đánh rắn động cỏ, còn hắn thì nằm sấp xuống đất, chậm rãi rời đi phòng ngủ, mở ra cửa chống trộm đi ra ngoài.
Vì tránh cho có âm thanh, Lý Hỏa Vượng thậm chí không mang giày, hắn dọc theo lối thoát hiểm lặng lẽ xuống lầu, nương dải cây xanh che chắn chậm rãi đến bên kia.
Lý Hỏa Vượng cách bên kia càng lúc càng gần, thứ kia cũng dần dần lộ ra đường nét.
"Hỏa Vượng!" Một tiếng rống trong khu dân cư khiến Lý Hỏa Vượng theo bản năng ngẩng đầu.
Chỗ cửa sổ phòng ngủ của hắn, Tôn Hiểu Cầm mặc đồ ngủ sốt ruột nhô đầu ra nhìn xung quanh.
Khi Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn vị trí kia thì đường nét đó đã biến mất, nơi đó vẫn đen như mực, nhưng bên trong không có cái gì.
"Chạy rồi? Đi đâu?" Lý Hỏa Vượng sốt ruột tìm kiếm.
“Con trai, con ở đâu? Con đừng dọa mẹ!” Tôn Hiểu Cầm nghiêng nửa người ra khỏi cửa sổ, nhìn bốn phía khu dân cư.
Nghe trong giọng nói của Tôn Hiểu Cầm chất chứa lo lắng, từng khung cửa sổ dần sáng đèn, Lý Hỏa Vượng có chút không cam lòng đứng dậy.
“Con ở đây này mẹ! Không có gì, bị rớt đồ nên con xuống dưới nhặt.”
“Tối rồi còn nhặt cái gì, chờ ngày mai không được à, mau lên đây!"
Lý Hỏa Vượng lại nhìn hướng bóng tối bên kia rồi xoay người lên lầu.
Thời gian sau đó Lý Hỏa Vượng mở to mắt nằm ở trên giường cho tới khi trời sáng.
Lúc ăn sáng, trong đầu Lý Hỏa Vượng vẫn suy nghĩ tối hôm qua rốt cuộc là cái gì.
Đầu tiên có thể khẳng định là, mặc kệ có mục đích gì, thứ này theo dõi hắn, nó tồn tại.
Tầm mắt mà hắn cảm ứng được có lẽ một nửa từ má Tề, nửa kia đến từ nó.
“Nhưng tại sao kẻ đó muốn theo dõi mình?” Lý Hỏa Vượng hoang mang khó hiểu, hắn chẳng có thứ gì giá trị.
Chuyên môn mướn người ở đây theo dõi hắn thì phải trả nhiều tiền.
“Sao vậy con trai? Thích thừ người à?” Tôn Hiểu Cầm nâng khay thức ăn, tay kia cầm khăn lau nhanh nhẹn lau bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận