Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 449: Bảo bối (1)

“Bớt nói nhảm, vào thành đi, vẫn chọn khách điếm cũ, đi đặt phòng trọ đi.”
Lý Hỏa Vượng đương nhiên sẽ không nói cho Cẩu Oa miệng rộng rằng cậu đến để lĩnh thù lao với Giam Thiên Tư.
Lúc trước cậu cực khổ vất vả làm nhiều điều chỉ vì mục đích này.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng nếu đối phương không đến thì cậu sẽ ở lâu vài đêm, nhưng hiển nhiên trong Ngân Lăng Thành tràn đầy tai mắt của người kia.
Canh hai đêm đó, khi Lý Hỏa Vượng đi tới chuồng ngựa thì đầu giả đã lắc một chiếc túi vải vàng ngồi trên thức ăn cho ngựa.
Không đợi Lý Hỏa Vượng mở miệng nói chuyện, đầu giả nhảy xuống thức ăn cho ngựa, đi tới trước mặt cậu, ngữ khí rõ ràng dịu nhẹ hơn lúc trước.
"Ha ha, thật sự không nhìn ra, tiểu tử nhà ngươi đúng thật là có bản lĩnh, vụ ở Cam Nguyên Thôn làm rất tuyệt, không chết một người nào.”
Nghe lời đó, trái tim treo cao của Lý Hỏa Vượng cuối cùng rơi xuống, đã qua thử thách, cậu cuối cùng chính thức thành công gia nhập Giam Thiên Tư.
“Làm gì có, tại hạ chỉ là may mắn mà thôi."
“Ôi, may mắn cũng là một loại bản lĩnh, tiểu tử không cần tự coi nhẹ mình, mà có bị thương không? Nếu bị thương, mặc kệ là nội thương hay ngoại thương thì trong tư đều có người chữa lành giúp ngươi.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lắc đầu, đầu giả tháo cái đầu búp bê giả ra.
Lý Hỏa Vượng phát hiện khuôn mặt sau khi tháo cái đầu giả ra là khuôn mặt phúc hậu vô cùng hiền từ, mắt nhỏ cỡ hạt đậu xanh chớp chớp rất buồn cười.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười tủm tỉm, hai tay khép lại, chắp tay hướng về Lý Hỏa Vượng, nở nụ cười toe toét:
"Thật sự xin lỗi, nhưng chưa thử thân thủ và mò rõ chi tiết thì ta không dám đưa ngươi vào tư.”
Người này thò tay vào ống tay áo móc ra năm viên Dương Thọ Đan bị bùa màu vàng bọc:
“Đây, lúc trước ngươi cho ta, giờ trả lại ngươi.”
Lý Hỏa Vượng giơ tay định đẩy trả:
“Tiền bối làm gì vậy, đã tặng đi rồi thì sao có chuyện lấy lại chứ.”
“Ngươi cứ lấy, lấy đi rồi hãy nghe ta nói.” Người kia cứng rắn nhét Dương Thọ Đan vào tay Lý Hỏa Vượng, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi cũng hiểu là ngươi được ta mời vào, cho nên lỡ như ngươi tương lai xảy ra chuyện gì thì ta cũng chịu liên lụy, cái này tương đương với viên đan bảo đảm.”
“Nhưng ngươi thật lòng muốn gia nhập Giam Thiên Tư thì không cần viên đan đặt cọc này nữa, ngươi thấy đúng không?” Người đàn ông mập cười híp mắt nói, thật sự khiến người không nhẫn tâm từ chối.
"Ta lớn hơn vài tuổi, họ kép Thác Bạt, tên Đan Thanh, Nhĩ Cửu hiền đệ, nếu không chê, ngươi có thể xưng hô ta là Thác Bạt huynh." Đây là đối phương lần đầu tiên nói cho Lý Hỏa Vượng họ của mình, điều này rõ ràng đại biểu cho cái gì.
Lý Hỏa Vượng hành đạo lễ với hắn:
"Đa tạ Thác Bạt huynh.”
“Ài, cái này xem như là quà ta tặng cho ngươi, về sau mọi người là người nhà, chúc Nhĩ Cửu huynh đệ tương lai như gấm!”
Nhìn Dương Thọ Đan trong tay, trong lòng Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm giác được ấm áp, cậu không để ý một viên Dương Thọ Đan, mà là thái độ quan tâm của đối phương.
Từ khi Lý Hỏa Vượng ra khỏi Thanh Phong Quan, trừ sư thái đã chết thì người khác toàn đòi đánh đòi giết cậu, mỗi người đều muốn mưu hại cậu, không có một phút yên tĩnh.
Lý Hỏa Vượng không phải thanh niên bồng bột, đương nhiên biết đối phương tám phần là giả vờ thôi, nhưng thời gian dài như vậy vẫn cực kỳ ít thấy, dù là thiện ý giả tạo thì cậu chưa được hưởng thụ.
Thác Bạt Đan Thanh giơ tay kéo Lý Hỏa Vượng đi ra chuồng ngựa:
“Nào nào, hiền đệ, chỗ này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đổi nơi thoải mái hơn đi.”
Hai nén hương sau, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế, dùng tay sờ bàn bằng gỗ đàn tơ vàng, đạp da thú xốp mềm dưới đất, nhìn quanh trang sức trong căn phòng hoa lệ, cậu biết giá một bữa cơm này tuyệt đối không rẻ.
Lý Hỏa Vượng đã thấy tửu lâu này, nó nằm ngay bên cạnh Linh Lung Tháp, nhìn khu vực thì xem như xếp hạng cao trong toàn bộ Ngân Lăng Thành.
Két một tiếng, cửa mở, cô gái mặc váy sặc sỡ xinh đẹp mang theo mùi thơm bưng các loại món ngon đặt ở trên bàn tròn.
Thức ăn trên bàn đừng nói là từng ăn, Lý Hỏa Vượng thậm chí không nhìn ra dùng nguyên liệu gì nấu nướng.
"Ha ha ha! Nào nào, Nhĩ hiền đệ, chúng ta cụng một ly.” Thác Bạt Đan Thanh bưng bình bạc lên định đổ vào chung rượu trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng căng thẳng vội nói:
“Thác Bạt huynh, tại hạ không uống được rượu, xin thứ lỗi."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng cầm lên ấm trà ở bên cạnh tự rót cho mình:
“Xin cho tại hạ lấy trà thay rượu, kính Thác Bạt huynh một chén, chúc Thác Bạt huynh vạn sự như ý!"
Thác Bạt Đan Thanh cười tủm tỉm cầm ly rượu cụng tách trà của Lý Hỏa Vượng:
“Tốt, vậy cũng chúc Nhĩ lão đệ sớm lên như diều gặp gió!”
Lý Hỏa Vượng đặt tách trà bên dưới mặt nạ, uống một ngụm nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận