Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 616: Đại trưởng lão (2)

Chưa giải quyết xong vấn đề cũ thì vấn đề mới lại xuất hiện, điều này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất phiền.
Nhưng bảo Lý Hỏa Vượng làm gì đó hủy bỏ chỗ tốt này thì hắn không nỡ.
Ít nhất hiện tại chính mình không còn điểm yếu, sẽ không còn phát sinh chuyện ngày xưa bởi vì bị Bành Long Đằng tập kích đoạt đi Đại Thiên Lục mà không cách nào thi triển thần thông máu thịt.
"Đi một bước xem một bước đi, giải quyết phiền phức của Tâm Tố trước đã, chuyện khác gác lại, ài, sao mà sống mệt đến thế.”
Tạm nghỉ một lúc, Lý Hỏa Vượng cùng đám người này tiếp tục chạy đi.
Dẫn đường là vị Tần lão kia, dường như bọn họ vì sợ bị người lại lần nữa theo dõi, cố ý tìm đường nhỏ hẻo lánh.
Lý Hỏa Vượng tự nhiên là không sao cả, nhiệm vụ của hắn là canh giữ ở gốc cây Gia Cát Uyên chờ con thỏ Tọa Vong Đạo đến, hắn không sợ lề mề.
Nhưng thanh niên tên Hạ Nhật Thăng hình như cũng không có tin tưởng Lý Hỏa Vượng phủ nhận thân phận của mình, thái độ đối với hắn thay đổi như trời với đất.
“Đại trưởng lão, ngồi đây đi!”
Hạ Nhật Thăng trước tiên vào khách điếm cũ nát ở ven đường, dùng ống tay áo lau ghế và mặt bàn, tôn kính mời Lý Hỏa Vượng ngồi xuống.
Lý Hỏa Vượng vừa ngồi thì Hạ Nhật Thăng rót trà cho hắn, sau đó kêu tiểu nhị lại, tự mình kêu món ăn cho Lý Hỏa Vượng.
Hành động kỳ lạ của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng rất mất tự nhiên, hắn không cần cũng không muốn người ta hầu hạ bên cạnh mình như nô bộc.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Lý Hỏa Vượng dùng ngữ khí không kiên nhẫn hỏi.
"Không làm gì, Đại trưởng lão, được hầu hạ ngài là phúc của tiểu nhân!”
Hạ Nhật Thăng tỏ ra phi thường khiêm tốn, nhủ thầm:
"Nếu có thể lộ ra như thế nào thành công thi triển kỹ xảo Thương Khương Đăng Giai thì càng tốt!"
“Tốt, ta là Đại trưởng lão phải không? Được rồi, giờ Đại trưởng lão kêu ngươi biến xa một chút! Trước khi đến kinh thành đừng lảng vảng ở trước mặt ta!”
“A ... Tuân mệnh!"
Nhìn thấy Hạ Nhật Thăng rốt cuộc rời đi, trong lòng Lý Hỏa Vượng thoải mái một chút.
Lý Hỏa Vượng liếc qua người phụ nữ Miêu Cương ngồi chung với đồng bạn, hắn nhủ thầm: "Kỳ lạ, đều lâu như vậy mà sao Tọa Vong Đạo không có chút động tĩnh? Điều này khác với phỏng đoán lúc trước của ta.”
Dựa theo phỏng đoán lúc trước của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên chính đại quang minh xuất hiện ở giữa đường, đám Tọa Vong Đạo theo thường lệ chắc chắn sẽ nhanh chóng xúm lại như ruồi bu phân.
Kết quả, từ sau lần ở Hạnh Đảo ngụy trang thành Lý Hỏa Vượng, Tọa Vong Đạo không có động tĩnh gì, gặp một người duy nhất còn là tiểu tốt hoàn toàn bại lộ thân phận.
“Chắc không phải đám người này cảm thấy mấy trò mèo không tổn thương Gia Cát Uyên được nên lên kế hoạch lớn chứ?” Lý Hỏa Vượng phỏng đoán Tọa Vong Đạo theo hướng tệ nhất.
Muốn nói sợ, Lý Hỏa Vượng hiện tại lẻ loi một mình nên chẳng ngán ai, điều lo lắng duy nhất là Bắc Phong có khi nào tham dự vào không.
"Phát Tài bị giết, Hồng Trung Bạch Bản chắc chắn sẽ đến, vì một hơi giết Gia Cát Uyên, ước chừng đám Tiểu Tứ Hỷ cũng tới.”
Trong khi Lý Hỏa Vượng cân nhắc chuyện này, Gia Cát Uyên rời đi một lúc lại đi tới trước mặt hắn ngồi xuống.
"Gia Cát huynh mới đi đâu vậy?”
“À, ta đi mua xe ngựa của khách điếm, trang trí thùng xe này nọ để Tần lão nằm trên xe ngựa thoải mái một ít."
"Loại chuyện này cũng phải tự mình làm? Gia Cát huynh quen Tần lão như thế nào vậy?” Lý Hỏa Vượng cầm lấy ấm trà rót vào ly trước mặt Gia Cát Uyên.
“Lúc tiểu sinh ở U Đô thấy Tần lão đánh cờ với người ta dưới cây, phong cách đánh của Tần lão đại khai đại hợp, mỗi một ván đều thắng được đường đường chính chính, khiến tiểu sinh thật sự không kiềm được tiến lên kết giao một phen."
"Cứ như thế quen biết?”
“Chứ Lý huynh nghĩ sao? Tiểu sinh quen bằng hữu chưa bao giờ nhìn thân phận địa vị của người đó, chỉ chú ý tùy duyên thuận mắt."
"Gia Cát huynh đúng là cá tính, bội phục.”
“Kết bằng hữu chẳng lẽ không nên như vậy sao? Tiểu sinh cảm thấy hiện tại nhiều người suy nghĩ phức tạp, cho nên bọn họ mới không cách nào quen bằng hữu tốt tri tâm, nói chứ đời bây giờ ...”
Lúc này tiểu nhị bưng khay thức ăn lên giải vây cho Lý Hỏa Vượng, thoát khỏi mớ lải nhải dài dòng.
“Thức ăn đến rồi! Thịt dê xào lăn, địa tam tiên, hương bồ xào, còn có vịt bát bảo. Thức ăn lên rồi, mời hai vị dùng từ từ.”
Nhìn thấy Gia Cát Uyên ném bạc vụn xuống đĩa, tiểu nhị giơ cao bạc, tràn đầy tự tin hô lên:
“Cảm ơn trạng nguyên gia thưởng ba tiền bạc!”
Chờ Màn Thầu ở dưới gầm bàn ăn ngấu nghiến xong, Lý Hỏa Vượng và Gia Cát Uyên cũng ăn, hắn nhỏ giọng biểu đạt nỗi lo của mình với đối phương.
"Lý huynh, nếu đã là ngươi tìm bọn họ, càng là lúc này thì càng không thể sốt ruột, nếu không thì dễ dàng bị bọn họ đoán được."
"Chỉ cần ta ở đây, Tọa Vong Đạo chắc chắn sẽ đến, cứ thoải mái đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận