Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 179: Tha hương gặp bạn cũ (2)

“Ài, xem đi, hũ trứng vịt muối lúc trước sẽ phát huy tác dụng.”
Nói đến đây, trên mặt Lữ Trạng Nguyên lộ ra một chút đắc ý:
“Còn nhớ trước khi ra ải tiểu đạo gia nói cái gì không? Sau này gặp lại, có duyên sẽ gặp lại!"
"Mặc kệ hắn có phải là nói lời khách sáo hay không, chỉ cần đến lúc đó luồn cúi một chút, mấy người ra vẻ đáng thương nhiều vào, cộng thêm tình cảm tặng trứng vịt lúc trước, hắn có thể nào nhẫn tâm đuổi chúng ta đi?”
Nhìn trên mặt nhi tử lộ biểu cảm hiểu ra, vẻ mặt Lữ Trạng Nguyên tràn đầy đắc ý:
“He he, gừng càng già càng cay, mấy đứa sau này nhớ học hỏi.”
“Phụ thân nói đúng, dù sao chúng ta diễn kịch, đi đâu diễn mà chẳng được, không chừng người ở vùng khác còn thích nghe chúng ta hát thì sao? Còn có thể kiếm thêm ít tiền."
Tùy theo Lữ Trạng Nguyên vạch rõ mọi thứ, bầu không khí của Lữ Gia Ban nhẹ nhàng hơn chút, tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp của bản thân.
Xe ngựa đi một lúc thì bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy đằng trước có mấy quả cầu đen đang cưỡi xe.
Chờ bọn họ tới gần, Lữ Trạng Nguyên mới phát hiện đó là mười mấy ni cô mập đang đi theo xe ngựa.
Có sáu chiếc xe ngựa, lốp xe bị đè lún sâu, thoạt nhìn dường như vận chuyển thứ gì rất nặng.
La Quyên Hoa nhíu chặt chân mày móc khăn tay ra bịt mũi nữ nhi của mình:
“Mấy ni cô này thối quá, phụ thân, chúng ta đi nhanh lên.”
“Nói vớ vẩn gì vậy, không thấy những người Tứ Tề này đều đi theo các ni cô sao? Bọn họ cùng đường với chúng ta.” Lữ Trạng Nguyên nhìn đoàn người khác đi cùng đám ni cô mập.
Kinh nghiệm phong phú mách Lữ Trạng Nguyên rằng người Tứ Tề nếu có thể chịu đựng tanh tưởi vẫn muốn đi theo đám ni cô này thì chắc chắn có nguyên nhân.
La Quyên Hoa cau mày lẩm bẩm:
“Nhưng ... hôi quá.”
Đi theo các ni cô tới trước, khoảng gần một canh giờ sau Lữ Trạng Nguyên thấy các ni cô ngừng lại, nhai lương khô ngấu nghiến.
Thấy người khác ăn, nhóm Lữ Trạng Nguyên cũng ăn, thật ra ở chung với các ni cô này lâu thì không còn khó chịu nữa.
Lữ Trạng Nguyên ăn một lúc bỗng đứng bật dậy, mang theo mấy phần kích động đi tới chỗ đám người đi đường.
Một người đàn ông đội mũ rèm đen, thoạt nhìn chân hơi thọt, dựa vào con ngựa già, đang ăn thứ gì.
Khi Lữ Trạng Nguyên đi qua thì người này cũng thấy rõ bộ dạng của ông:
“Lữ bầu gánh, sao ngươi ở đây?”
Nghe giọng nói quen thuộc này, mắt Lữ Trạng Nguyên sáng ngời:
“Ôi, là ngươi à, tiểu đạo gia.”
Vừa nói xong, người kia liền tháo mũ rèm đen trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt hết sức bình thường của Triệu Ngũ.
Tha hương gặp bạn cũ, bất ngờ gặp người quen ở chỗ này, hai bên đều tỏ ra đặc biệt thân thiết.
Sau khi giao lưu với nhau, khi Lữ Trạng Nguyên biết được đối phương đi tìm Lý Hỏa Vượng thì cười như hoa nở.
“Chân của ngươi đi không tiện, đi một mình rất nguy hiểm, để ta mang ngươi đi tìm hắn, vừa lúc tiện đường.”
Chỉ cần đưa người này đến nơi thì tiểu đạo gia sẽ nợ mình một cái ơn, dù muốn từ chối mình cũng không mở miệng được.
Hơn nữa người này là sư đệ của tiểu đạo gia thì không chừng cũng có thần thông gì đó, trên đường đi lại có tiêu sư mới.
Lữ Trạng Nguyên nhiệt tình nâng Triệu Ngũ đến chỗ Lữ Gia Ban, giới thiệu với mọi người, còn đuổi con dâu xuống xe, nâng Triệu Ngũ lên xe ngồi.
Trong khi bọn họ nhiệt tình nói chuyện thì bên cạnh vang lên một câu đánh gãy cảnh tượng hài hòa này.
“Triệu Ngũ lang, lúc trước nghe nói ngươi về nhà rồi mà, sao lại đi ra?”
Lữ Tú Tài hỏi một câu khiến nụ cười trên mặt Triệu Ngũ dần tắt.
Dường như sắp lộ ra cảm xúc mãnh liệt, nhưng ở trước mặt người ngoài, Triệu Ngũ kiềm nén lại:
“Không có gì, trong nhà ... . xảy ra chút chuyện.”
Cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, Lữ Trạng Nguyên lập tức nâng tẩu thuốc lên ném về phía con trai út của mình:
“Đồ nhiều chuyện! Dạy ngươi nhiều năm như vậy không nhét vào não chó phải không? Kêu Triệu Ngũ lang cái gì? Ngươi xứng kêu sao? Không lớn không nhỏ, gọi Triệu công tử!"
Nhìn Lữ Tú Tài bị tẩu thuốc ném đau mắt ngấn lệ, Triệu Ngũ lúng túng vội khuyên can:
“Lữ bầu gánh, không cần như vậy, Triệu Ngũ lang cũng được rồi.”
Khi Triệu Ngũ vươn tay ra ngăn cản thì một làn gió thổi qua, thổi mờ mắt của mọi người.
Khi bọn họ mở to mắt thì tất cả ngẩn ngơ, màn xe ngựa đậu giữa đám ni cô mập bị thổi bay, một mảnh trắng tinh trong xe ngựa đập vào mắt họ.
Lữ Trạng Nguyên nhìn trân trân:
“Trời ạ, nhiều bạc quá!”
Bạc, bạc chất đống mấy chiếc xe!
Lữ Trạng Nguyên nhìn dấu bánh xe hằn sâu liền biết trên những chiếc xe ngựa này chắc chắn vận chuyển thứ gì đó khá nặng, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng toàn là bạc!
“Có bao nhiêu bạc nhỉ, cho ta chút ít là có thể mở mấy tòa nhà kịch rồi!”
Lữ Trạng Nguyên nhìn trân trân, màn cửa bị gió thổi bay lên cũng hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận