Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 504: Một nhà đồng đường

Sau khi phân phát bánh trung thu xong, Bạch Linh Miểu lại lấy ra ba nén hương thắp lên, quỳ xuống đất bái lạy bọn họ rồi cắm lên những chiếc bánh trung thu còn lại.
Từng làn khói xanh lác đác phất phơ giữa những linh bài, từ đường Bạch gia lại lần nữa có hương hỏa.
Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn bức tường đen trước mặt này, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì. Rất lâu sau, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Hôm nay là nguyệt tịch, con cùng mọi người đón nhé.”
Cô ấy lấy một miếng bánh trung thu trong đĩa đi về phía trước hai bước, ngồi xuống bậc thềm của từ đường, nhìn vầng trăng sáng trên trời, cắn từng miếng bánh nhỏ.
Đang ăn, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô ấy, Bạch Linh Miểu giơ tay phải ra, đưa chiếc bánh trung thu trong tay vào trong chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Nhị thần. Ngay sau đó, cô ấy hơi nghiêng đầu sang trái, dựa vào bộ y phục tơ lụa đỏ của Đại Thần.
Cứ như vậy, trên bậc thềm bên ngoài từ đường nhà họ Bạch, hai người phụ nữ có cái đầu giống hệt nhau lặng lẽ dựa sát vào nhau, ăn cùng một chiếc bánh trung thu, cùng ngắm trăng tròn trên bầu trời.
Đột nhiên ở phía xa sáng lên ánh lửa, Bạch Linh Miểu đứng dậy nhìn qua, nhìn thấy xa xa có một chiếc lò đất được bắc dựng từ gạch ngói và đá.
Lò rất cao, cao hơn những ngôi nhà khác trong Ngưu Tâm Thôn, ngọn lửa bốc cao bao trùm lấy lò đất này giống như một đống lửa trại cực lớn.
Cẩu Oa đứng trên mái nhà bên cạnh, vừa hét lên một cách kỳ lạ vừa lấy các loại quần áo cũ ném vào bên trong.
Nguyệt tịch phải đốt lò đất, Bạch Linh Miểu nhớ mỗi năm đều là như vậy, chỉ là loại chuyện này luôn là chuyện các huynh trưởng đệ đệ trong thôn thích chứ phụ nữ thì không thích cho lắm.
Nhìn ngọn lửa cao ngút phía xa kia, Bạch Linh Miểu nhớ đến người đệ đệ ruột khiến mình không bớt lo lắng kia.
Chị cả như mẹ, phụ mẫu trong nhà mỗi ngày đều có việc bận, đệ đệ này căn bản chính là do một mình cô ấy nuôi lớn.
Cô ấy đã tận mắt chứng kiến đứa trẻ trong nôi đó dần dần trở thành một chàng thiếu niên biết chạy nhảy, nhưng tất cả mọi thứ đã đột ngột kết thúc.
Nỗi nhớ người nhà gần như lên đến đỉnh điểm, cuối cùng cô ấy chạm vào chiếc trống ở thắt lưng với đôi tay run rẩy và bắt đầu đánh.
“Thùng thùng thùng... thùng thùng thùng...” Tiếng trống có tiết tấu vang lên giữa thôn làng vắng vẻ.
Sau khi do dự một lúc, Bạch Linh Miểu run run mở miệng hát, những giọt nước mắt mà cô ấy đã cố gắng kìm nén cả buổi tối cuối cùng cũng chảy xuống.
Cô ấy đang sử dụng giai điệu khóc hương hồn buồn bã, trong tiếng hát dường như chứa đựng sự đau khổ tột cùng, mọi thứ xung quanh đều rung lắc theo.
"Gió mát a... hương hồn a... hu hu hu.”
Lúc này, cô ấy và ca từ kia nảy sinh cộng hưởng, nếu nói mọi thứ trước đây chỉ là trông bầu vẽ gáo dưới sự bức ép của Tiên gia thì hiện tại cô ấy đột nhiên càng hiểu và cảm động hơn đối với những Bang Binh Quyết đó.
Chỉ khi người trong nhà chết đủ nhiều mới hiểu được hát điệu khóc hương hồn cần sự cảm thụ như thế nào.
Cô ấy phát hiện cảm xúc trong lòng mình đã lây nhiễm cho Tiên gia, loại cảm giác này rất đặc biệt.
Thậm chí có thể nói về mặt này, Bạch Linh Miểu hiện tại mạnh hơn nhiều so với Lý Chí lúc trước, nhưng cái giá phải trả này lại là thứ Bạch Linh Miểu không muốn chút nào.
Tiếng trống tiếp tục vang lên, thần điều vô cùng thê lương kia vẫn được hát.
"Hương hồn a... dương thế ba gian cho người, hu hu hu, âm ti ba thành cho hương hồn...”
"Đều nói trời là ô che, đất là hồ, người như con cá trong nước đục ba gian dương thế, hu hu hu.”
“Lội qua chốc lát mất hai trưa, lội qua hai trưa trong chốc lát.”
Lần này đến lượt Đại Thần ở bên cạnh xem, nhìn Bạch Linh Miểu hát thần điều gọi hồn, từng làn gió lạnh thổi qua cửa của từ đường nhà họ Bạch, thổi qua chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Đại Thần, cuối cùng thổi tắt đèn lồng trắng, bắt đầu từ từ xoay quanh Bạch Linh Miểu.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Bạch Linh Miểu gần như không thể tiếp tục hát, nhưng cuối cùng cô ấy bắt đầu nghiến răng và gõ vào cái trống ở thắt lưng.
"Nghe thấy hương hồn rơi nước mắt đau thương, trong lòng như ăn phải khổ hoàng liên, có oan ức hương hồn ngươi không có nơi nào để kể, có ủy khuất không có nơi để kêu oan.”
Gió lạnh càng mạnh hơn, toàn bộ linh bài trong từ đường bị gió thổi rung lắc, gạch ngói của cả từ đường cũng bị gió thổi cho rung chuyển sột soạt, như thể cả từ đường của Bạch gia đều sống dậy vào lúc này.
Đang hát như vậy, một làn gió lạnh nhẹ quét qua vạt áo Đại Thần, chui vào trong tấm khăn trùm đầu màu đỏ máu kia.
Một mùi khét bắt đầu bốc ra từ trên cơ thể Đại Thần, ả ta run rẩy giơ hai tay lên, chậm rãi tiến về phía Bạch Linh Miểu: "Bé con.”
Khoảnh khắc Bạch Linh Miểu nghe thấy giọng nói này, trái tim của Bạch Linh Miểu lập tức run lên, lập tức không quan tâm đến mọi thứ, dang hay tay bổ nhào về phía Đại Thần: “Mẹ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận