Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1255: Đại Tề

Thấy Lý Hoả Vượng còn không thèm nhìn mình, ấm trà lớn và tên nhóc kia liền biết ý lui xuống.
"Một phần quả cát tường, một phần bánh hải đường, mời đạo gia từ từ dùng, nếu hết trà thì ngài gọi một tiếng là được."
Lý Hoả Vượng cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục nghe tiên sinh kể chuyện trên đài nói linh tinh.
"Gia Cát đại thánh đứng trên tường thành U Đô, đột nhiên lắc lư cang long giản trong tay, hai mắt trừng lớn như vậy! Ai hây!"
"Các người hãy nhìn lũ chuột pháp giáo đó đi, rơi từng đợt từng đợt như lúa ngoài đồng, ngươi đoán xem, vậy mà lại bị doạ chết."
Nghe đến đoạn cao trào, trong quán trà lập tức vang lên tiếng khen hay không ngớt, thậm chí còn có vài kẻ có tiền ném tiền thưởng lên trên đài.
"Hừm, chuyện này đúng là thú vị, người kể chuyện lại bị đưa vào trong câu chuyện rồi."
Nghe thấy có người nói câu này, Lý Hoả Vượng quay đầu nhìn về bên trái mình, ở đó có một người đàn ông trung niên ngồi: "Ngươi biết Gia Cát Uyên?"
"Đương nhiên rồi, ta là người Đại Tề." Lúc nói chuyện, ông ta nâng chén trà đã hết trong tay lên: "Ấm trà lớn!"
"Tới đây...! Ngài hãy giữ chặt..."
Theo vòi trà dài vươn từ lầu hai đến, một dòng trà chảy từ trên không trung xuống, vững vàng rơi vào trong chén trà của người đó, không nhiều không ít, vừa đủ tám phần.
"Ngươi quen ông ta mà còn nghe tiếp được?"
"Ây da… Không phải là rảnh rỗi không có gì làm sao, họ hàng đều chết hết rồi, cũng không có nơi nào để chúc Tết nên qua đây nghe kể chuyện giải sầu, ngươi xem, trong quán trà này e rằng cũng có người Đại Tề khác."
Lý Hoả Vượng nhìn xung quanh quán trà, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Mặc dù tên này bịa chuyện, nhưng Gia Cát Uyên quả thực đã cứu Đại Tề."
"Ai dà, chuyện này thì ai biết được, chỉ nghe mấy đại hoà thượng đó bịa đặt, theo ta ấy à, ước chừng tám phần là để lừa tiền hương khói." Nói rồi người đó bưng chén trà lên, uống một ngụm.
Sau đó ông ta lập tức bị sặc, sặc đến mức mặt mũi đỏ bừng suýt chút nữa tắc thở.
Lý Hoả Vượng cầm bánh ngọt ở bên cạnh lên nhét vào miệng, chậm rãi nhai, vừa nghe vừa thưởng thức mùi vị ngọt ngào này.
Chỉ nghe thấy tiên sinh kể chuyện đó càng kể càng vô lý, Gia Cát Uyên sắp bắt đầu sáng lập trời đất luôn rồi, lúc này Lý Hoả Vượng quả thực không nghe tiếp được nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Đạo gia đi thong thả, rảnh rỗi thì thường xuyên tới ngồi, giá cũng không đắt, hai mươi đồng rất vừa túi tiền."
Được ấm trà lớn nhắc nhở như vậy, Lý Hoả Vượng liền thò tay vào người sờ soạng, hai mươi đồng tiền mới tinh vẫn luôn được xếp trên ghế ngồi.
Mà đúng lúc này, Lý Hoả Vượng đột nhiên phát hiện ra người Đại Tề ngồi bên cạnh mình đã không thấy đâu nữa. Đi từ lúc nào cũng không biết.
"Nhìn bản lĩnh này thì e rằng không phải bách tính bình dân, người này có lai lịch thế nào?" Lý Hoả Vượng nghĩ rồi rời khỏi quán trà.
Lại đi xung quanh một hồi, thấy cũng không còn nơi nào để đi, Lý Hoả Vượng liền quay về: "Bỏ đi, tiếp tục tu chân vậy."
Mặc dù bây giờ phiền phức đã được giải quyết, nhưng thực lực mạnh hơn một chút cũng không có hại gì.
Lý Hoả Vượng đến núi Ngưu Tâm, bước vào sơn động mà mình tu hành, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tu chân đến tận bây giờ, Lý Hoả Vượng chỉ cảm thấy càng về sau càng khó khăn, nhưng hắn cũng không gấp gáp, chậm rãi dùng thần quang để điều động tiên thiên nhất khí trong cơ thể.
Bước vào cảnh giới vô ngã này không biết được bao lâu, đợi khi Lý Hoả Vượng mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối.
Khi Lý Hoả Vượng bước vào thôn Ngưu Tâm, đi về phía đại viện Bạch gia, thì vừa hay đi ngang qua cổng nhà Cẩu Oa.
"Lý sư huynh, thời gian này huynh đi đâu vậy? Đệ còn tưởng rằng huynh lại chạy đi rồi." Cẩu Oa bưng bát đi theo.
"Thời gian này? Huynh rời đi bao lâu rồi?" Lý Hoả Vượng nghi hoặc hỏi hắn ta.
"Huynh nghĩ sao, lần trước gặp mới mùng 2, bây giờ đã Tết Nguyên Tiêu rồi." Cẩu Oa đưa cái bát của mình đến trước mặt Lý Hoả Vượng, bên trong có mười mấy miếng bánh trôi trắng tròn nổi lềnh bềnh.
"Cái gì?! Lần tu hành này của huynh lâu như vậy?" Lý Hoả Vượng lập tức cảm thấy một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, nhưng ngay sau đó một cơn đói còn mãnh liệt hơn đã đàn áp cơn buồn ngủ xuống.
Lý Hoả Vượng không quan tâm chuyện khác nữa, lập tức cướp lấy bánh trôi của Cẩu Oa rồi ăn từng miếng lớn.
Đợi khi ăn hết bánh trôi uống hết nước, Lý Hoả Vượng liền nằm xuống đất, lập tức mặc kệ chuyện đời.
Giấc ngủ này kéo dài ba ngày ba đêm, đợi khi tỉnh lại lần nữa, Lý Hoả Vượng liền cảm thấy trời đất tối sầm.
Những người dân thôn Ngưu Tâm bên cạnh lập tức quan tâm vây lại. Cẩu Oa cũng không ngừng miệng: "Lý sư huynh à, huynh… huynh lần sau tu hành vẫn nên tìm một người canh ở bên cạnh đi, bằng không dễ để mình đói chết lắm."
"Nếu đệ không nói, huynh sẽ không xảy ra chuyện gì hết." Lý Hoả Vượng vén chăn lên, nhận lấy trà uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận