Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 407: Phấn Hí (1)

Mặc dù loại chuyện này có thể hấp dẫn đến Giam Thiên Tư, nhưng không thường thấy, Lý Hỏa Vượng tìm một vòng, không tìm được việc lạ kỳ quái gì, nhưng nghe được một đống chuyện nhà tin đồn thất thiệt.
Đương nhiên, nếu Lý Hỏa Vượng tháo mặt nạ đồng tiền xuống, tuyên bố chính mình là Tâm Tố thì chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của Giam Thiên Tư, nhưng cậu không muốn điều đó.
Bạch Linh Miểu nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra nhìn sang Lý Hỏa Vượng ngủ say, trong lòng nổi lên một chút lo lắng.
"Lý sư huynh mấy ngày này mỗi ngày trời chưa sáng đã tỉnh, sau khi ta ngủ thì sư huynh mới trở về, không biết nghe ngóng chuyện gì nữa.”
Ầm ầm ầm!
Cửa bỗng bị gõ mạnh rung rinh, một giọng nói kích động từ bên ngoài truyền vào:
"Sư phụ! Ta thành công rồi! Ta có thần thông!”
Khoảnh khắc giọng nói vang lên, Lý Hỏa Vượng mở bừng mắt ra, dùng đôi mắt mang theo tơ máu nhìn về phía cửa phòng, đó là giọng của Lữ Tú Tài.
Lý Hỏa Vượng bật dậy, vén chăn định đi tới cửa.
Lý Hỏa Vượng mặc giày vào, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Bạch Linh Miểu ngồi trên giường:
“Thế nào rồi? Tìm được nhà của muội chưa?”
Nghe câu hỏi này, Bạch Linh Miểu trong mắt mang theo chút ý cười gật đầu, rút lấy ra một tấm bản đồ nhét dưới gối, đưa qua.
"Lý sư huynh, ta tìm được rồi, nhưng gần đây huynh cứ đi ra ngoài, không tìm được cơ hội nói cho huynh.”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mở bản đồ ra, nhìn thấy trong các tuyến đường gấp khúc có một đường vẽ màu đỏ đặc biệt bắt mắt, phía cuối đường vẽ màu đỏ là Ngưu Tâm Sơn.
“Thương nhân bán đồ nói nếu đi bằng xe bò sẽ rất chậm, cần một tháng. Nếu cưỡi ngựa thì nhanh hơn nhiều, đáng tiếc chúng ta không biết cưỡi ngựa.”
Nghe lời Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng gật đầu.
"Không sao, đi chậm chút cũng được, chỗ chúng ta còn bao nhiêu hũ tro cốt?"
"Những việc nhỏ này không cần huynh bận tâm, ta và Tiểu Mãn tỷ đi tiêu cục, đã nhờ tiêu sư đưa hũ tro cốt của nhóm sư huynh đệ cuối cùng trở về rồi.”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy thấy lòng nhẹ bớt.
Ầm ầm ầm!
Tiếng đập cửa phòng dồn dập đánh gãy đối thoại của hai người:
"Sư phụ, nhanh mở cửa nào, ta thật sự luyện thành công!”
Lý Hỏa Vượng buông bản đồ xuống, đi hướng cửa.
Két két!
Cửa mở ra, Lữ Tú Tài với cặp mắt quầng thâm phấn khởi đứng ngoài cửa, tay nâng một quả đồng tiền, đây là Lý Hỏa Vượng cởi xuống từ kiếm tiền đồng đưa cho Lữ Tú Tài luyện tập.
"Sư phụ, ta thật sự luyện thành! Vừa rồi đồng tiền kia nhúc nhích!”
Nói xong, Lữ Tú Tài không đợi Lý Hỏa Vượng nói chuyện đã tự lao vào phòng, đặt đồng tiền lên mặt bàn, giậm chân bấm tay niệm thần chú:
"Úm đát bảo tra nam nhị!"
Lữ Tú Tài không ngừng lặp lại chú ngữ, âm thanh càng lúc càng lớn, trán nổi gân xanh, bộ dáng thoạt trông như muốn nuốt đồng tiền kia.
Sau khi Lữ Tú Tài lặp lại mấy chục lần thì đồng tiền rốt cuộc run run.
Lữ Tú Tài mệt vã mồ hôi thấy cảnh này, hưng phấn nhìn hướng Lý Hỏa Vượng đứng ở cửa:
“Sư phụ nhìn đi, ta luyện thành công rồi!”
Ngay sau đó Lữ Tú Tài liền trông thấy Lý Hỏa Vượng tiến lên, xem cậu ta rồi lại nhìn đồng tiền trên bàn, mở miệng hỏi:
“Luyện thành công? Vậy ngươi có cảm thấy thân thể có chỗ nào khó chịu không?”
“Không, khỏe lắm, ta sống đến hiện tại chưa có hôm nào vui vẻ như hôm nay. Lão tử xem như là một nửa Tiên Nhân! Ha ha ha!"
Lý Hỏa Vượng đánh giá Lữ Tú Tài ở trước mắt, trầm ngâm:
“Xem ra Nguyên Anh Hàn Phù không hố ta, nhưng chỉ mới bắt đầu, không chừng phía sau có hố, chỉ có một cái mạng, phải thận trọng.”
Lý Hỏa Vượng nói:
"Vậy ngươi tiếp tục luyện đi, đừng ngừng lại, giờ hãy trở về, ngày mai ta sẽ dạy cho ngươi câu chú tiếp theo.”
Nghe lời này, Lữ Tú Tài gật mạnh đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng quay đầu, cùng Bạch Linh Miểu nhìn nhau cười, ngay sau đó cậu đóng kín cửa, xoay người nằm lên giường.
Bạch Linh Miểu khẽ nói bên tai Lý Hỏa Vượng:
"Tú Tài thoạt trông khá hơn nhiều rồi.”
“Ha ha, khá hơn? Ta thì không thấy như vậy, hắn hoàn toàn khác với lúc trước, hy vọng học công pháp này có thể khiến hắn khôi phục bình thường.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, chậm rãi khép mắt lại, tiếng hít thở dần đều đều.
“Lý sư huynh mấy ngày nay bận chuyện gì vậy?”
Nghe người bên gối hỏi, Lý Hỏa Vượng nhắm mắt nói:
“Không bận cái gì, đừng sốt ruột, chờ qua vài ngày hãy đi, sẽ không chậm trễ muội về nhà."
Vừa nói xong, Lý Hỏa Vượng liền cảm giác đến một đôi tay mềm mại nắm lấy tay phải của mình:
“Lý sư huynh, ta không phải lo lắng về nhà, ta kỳ thực là lo lắng huynh.”
"Lo lắng ta? Ta có gì mà phải lo, có Hắc Thái Tuế, ta sẽ không rơi vào ảo giác nữa, mắt trái lúc trước bị bóp nát giờ đã có thể cảm giác được một ít ánh sáng, phỏng chừng qua thêm một khoảng thời gian sẽ mọc lại.”
“Hơn nữa không còn bị người khác truy sát, ta rất tốt, từ xưa đến nay chưa từng tuyệt vời đến như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận