Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1557: Ngoại truyện Lý Hỏa Vượng (3)

Theo mỗi câu Lý Hỏa Vượng nói, biểu cảm của Triệu Nga trở nên rung động, sau đó gật gật đầu, nói:
“Ta ... ta không muốn sống khổ như vậy nữa. Ta muốn, muốn lắm! Chỉ cần có thể thoát khỏi tất cả điều này, bắt ta làm cái gì đều có thể!"
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng vừa lòng cười: “Rất tốt, rất tốt."
Ngay sau đó hắn lật mặt của mình lên, nhanh chóng lục tìm trong những khuôn mặt khác nhau, cuối cùng hắn tìm được một quân bài Lan Hoa.
"Ngươi chỉ cần ngươi đeo cái này vào là sẽ thoát khỏi tất cả.”
Triệu Nga đã bất chấp thứ khác, mặc kệ là thật hay giả, giờ phút này cô ta không quan tâm gì nữa.
Triệu Nga vươn tay muốn đi lấy khuôn mặt kia, giống như bắt lấy cọng rơm cuối cùng trong sinh mệnh.
Nhưng mỗi khi cô ta vươn tay ra một tấc, khuôn mặt Lan Hoa dời ra sau một tấc, luôn ở vị trí không cho cô ta chạm vào.
"Cho ta!"
"Không không không, thứ này cũng không thể cho ngươi miễn phí, Tọa Vong Đạo chúng ta không phải tùy tiện nhận người, ngươi cần chứng minh bản thân.” Lý Hỏa Vượng lại dán quân bài Lan Hoa vào mặt mình.
“Giống như lúc ngươi trúng tà, phải lừa dối, ta muốn ngươi chứng minh thiên phú của mình. Nhớ kỹ, muốn lừa người ta thì cần bất chấp tất cả, chỉ có như vậy mới có tư cách gia nhập Tọa Vong Đạo, cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi không đạt được, chúng ta cũng không thu, vậy ngươi sẽ tiếp tục sống chuỗi ngày đau khổ này.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay ra kéo xích sắt trói Triệu Nga, cô ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu, xích sắc móp méo, cuối cùng biến thành một dải lụa trắng.
Hắn chậm rãi lui về phía sau mấy bước, trở lại mưa như trút nước.
Triệu Nga sốt ruột đứng lên:
“Vậy ta nên làm thế nào? Phải làm sao?”
Khi Triệu Nga chạy vào cơn mưa lớn thì không thấy bóng người nào, cũng không có được đến bất cứ đáp lại.
Kế tiếp, Trần gia thôn phát sinh một việc không lớn không nhỏ, vợ của Trần Ngưu là Triệu Nga bỏ trốn, trước khi trốn còn giết heo.
Trong thôn nhất thời triệu tập đoàn người rầm rộ muốn đi tìm người, dân làng không quá bận tâm, chỗ này vô cùng hẻo lánh, cô ta không chạy ra ngoài được, huống chi dưới đất còn có vết máu.
Nhưng tìm một ngày một đêm, đến trời tối vẫn không thấy người.
Trần Ngưu gãi mạnh đỉnh đầu bị ánh đuốc chiếu sáng, nhìn khu rừng lúc sáng lúc tối trong ánh đuốc, hắn ta tức giận nói với mẹ của mình:
“Lỗi tại bà hết! Đánh là được, đâm kim làm gì? Nếu bà không đâm thì nó đã không trốn đi!”
“Rồi rồi, lỗi tại nương, là nương không có làm tốt, yên tâm đi, nhi tử, nàng chạy không thoát, đã bỏ tiền ra mua về mà.”
Trong lúc hai mẹ con khắc khẩu thì bên trái khu rừng truyền đến tiếng kêu, cả gia đình không cãi nữa, chạy vội về phía bên kia.
Rất nhanh, trong khu rừng được ánh đuốc chiếu sáng, người nhà Trần Ngưu lại nhìn thấy bóng dáng của Triệu Nga.
Toàn thân Triệu Nga đầy máu cười khúc khích ngồi trên rễ cây bàng, thôn dân đi tìm người đều sợ tới mức không dám tới gần, xô đẩy nhau.
"Đây là trúng tà, ta đã nói vợ của nhà Đại Ngưu trúng tà mà bọn họ còn che giấu nói không có."
“Đúng rồi, sớm có dấu hiệu, lần trước nàng gặp ta cũng không chào một tiếng, không ngờ rằng là gặp ma."
"Trúng tà? Lại trúng tà?" Ngô Thủy Phượng nhìn con dâu ở phương xa, mặt lạnh lùng rút trâm cài bằng đồng sắc nhọn từ trên đầu xuống.
Ngô Thủy Phượng đi tới gần Triệu Nga, sau khi cẩn thận ngửi thì thêm chắc chắn phỏng đoán trong lòng:
“Con nhỏ này lại muốn giả thần giả quỷ gạt người! Máu trên người rõ ràng là máu heo, dám lừa ta hả?”
Ngô Thủy Phượng cắn răng cầm cây trâm đâm mạnh vào eo Triệu Nga:
“Cho ngươi trúng tà này, cho ngươi trúng tà này! Ngươi làm con dâu mà muốn lật đổ mẹ chồng hay sao?”
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Ngô Thủy Phượng là cây kim đâm sâu nửa khúc mà đối phương cư nhiên không có một chút phản ứng.
Triệu Nga chậm rãi quay đầu lại, giờ phút này sắc mặt cô ta xanh mét, biểu cảm dữ tợn.
Ngô Thủy Phượng sợ hãi ngửa người ra sau, ngay sau đó lại thẹn quá thành giận: “Nhi! Nhanh qua đây! Con này muốn lật trời, còn giả vờ này!”
Nghe vậy, những người tránh xa lục tục lại gần, Trần Ngưu xắn ống tay áo đánh vào đầu Triệu Nga.
Nhưng sau đó Trần Ngưu phát ra một tiếng hét thảm, chờ hắn ta rút tay về thì chỉ còn một nửa, nửa kia nằm trong miệng Triệu Nga.
Triệu Nga nhai bàn tay rôm rốp, chậm rãi đứng lên.
Những người đứng gần thấy Triệu Nga đi nhón chân thì nhận ra không ổn, không thể nào giả vờ được, rõ ràng là bị trúng tà thật.
"A a a!"
Tiếng thét kinh hoàng vang lên, mọi người vừa rồi còn hùng hổ thoáng chốc chạy tán loạn, người đứng vòng ngoài cùng vĩnh viễn chạy nhanh nhất, càng đứng gần Triệu Nga thì càng không có chỗ trốn.
Triệu Nga động, rút cây trâm ghim bên hông ra đâm về phía chủ nhân của nó. Ngô Thủy Phượng nhất thời sợ tới mức hoàn toàn tiểu trong quần, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng điều này vẫn không ngăn cản được cây trâm đâm vào não bà ta, khuấy một vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận