Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1043: Tiền Phúc

Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng bước vào phòng chăm sóc đặc biệt mà hắn đã từng đến trước đó, khi cánh cửa sổ to bằng viên gạch được kéo ra, hắn nhìn thấy bên trong, bên trong mặc một bộ đồ bảo hộ giống như con giòi, đang vặn vẹo trên nền đất mềm, trong miệng vẫn đang điên cuồng nói về một cái gì đó.
“Tiền Phúc!” Lý Hỏa Vượng vừa định tới gần, y tá bên cạnh đã nhanh chóng vươn tay kéo hắn lại: “Làm gì vậy, không phải nói chỉ nhìn một chút sao? Sao mà còn định nói chuyện với kẻ điên này nữa?”
“Làm phiền thông cảm một chút, người nhà anh ta có chuyển lời cho anh ta.” Lý Hỏa Vượng tùy tiện tìm một lý do.
“Không được không được, đây là quy định! Vừa rồi sao không nói.”
“Làm gì có quy tắc cứng nhắc như vậy, hơn nữa, đây là tư nhân không phải bệnh viện công.” Lý Hỏa Vượng vươn tay, tiền tiêu vặt mấy ngày nay Tôn Tiểu Cầm đưa đều nhét hết vào trong tay y tá.
Lý Hỏa Vượng biết, mặc dù các bác sĩ kiếm được tiền, nhưng những y tá này làm việc vất vả nhưng tiền lương lại chẳng cao lắm.
Rất nhanh, phản ứng của y tá đã xác nhận phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng. “E hèm... vậy cậu nhanh lên một chút, nhưng tên này điên lắm đấy, nếu như không thèm để ý đến cậu vậy tôi không quản được đâu.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức đến gần cửa sắt, hét lớn với bên trong: “Tiền Phúc, Tiền Phúc!”
Nghe thấy giọng nói của Lý Hỏa Vượng, Tiền Phúc bắt đầu di chuyển, hắn ta vặn vẹo cơ thể bị trói buộc dưới lớp quần áo, bò về phía cửa sắt.
Khi khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn ta đập vào chấn song sắt của cửa sổ, đã là chuyện của tám phút sau.
Tiền Phúc của lúc này trông rất kỳ lạ, hắn ta nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng với đôi mắt đỏ ngầu, sự phấn khích, suy sụp và sợ hãi trong mắt hắn, đủ loại cảm xúc lần lượt hiện ra: “Cuối cùng anh đã đến tìm tôi rồi, cuối cùng anh đã đến tìm tôi rồi! Tôi biết anh nhất định có thể nhìn thấu gian kế của họ!”
Nói xong, Tiền Phúc kích động vui mừng đến mức bật khóc, tiếng khóc của hắn ta đầy sự uất ức.
“Nhỏ giọng xuống! Đừng gọi bác sĩ tới!” Lý Hỏa Vượng lo lắng nhìn về phía hành lang, thấp giọng quát.
Tiền Phúc cố gắng khịt mũi, hút nước mũi từ mũi vào miệng rồi nuốt xuống. “Tôi đợi anh lâu lắm rồi! Anh có biết lúc anh không có ở bên cạnh, bọn họ tra tấn tôi như thế nào không?”
“Bọn họ tra tấn ngươi sao? Bọn họ lẻn vào bệnh viện rồi sao?” Nghe đến đây, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên rất khẩn trương.
Giọng nói của Tiền Phúc đè xuống rất thấp, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào y tá đang ngắm gió ở phía xa: “Đã lẻn vào rồi, nhưng không nhiều, anh phải cẩn thận!”
“Ta hỏi ngươi, bọn họ mà ngươi nói là ai?” Lý Hỏa Vượng hỏi đến chuyện chính.
Tiền Phúc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, không thể tin được nói: “Cái gì!? Cho tới bây giờ anh còn không biết ai đang đối phó với chúng ta sao?”
“Ngươi biết?! Bọn họ là ai??” Trong đầu Lý Hỏa Vượng thoáng hiện lên người phụ nữ cầm ô, cùng những người đã bắt cóc hắn, hắn có cố hết sức cũng không đoán ra được thân phận của bọn họ, tại sao lại phải làm như vậy với mình.
“Tất nhiên! Không phải tôi nói với anh rồi sao? Họ là người ngoài hành tinh cung Sư Tử!”
“Mẹ kiếp!” Nếu không phải cửa sắt lớn này ngăn cản, Lý Hỏa Vượng thật muốn đánh hắn một trận, hắn cảm thấy tên này đang đùa giỡn với mình.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng phải chấp nhận sự thật rằng đồng minh này của mình bị bệnh tâm thần, ngay cả khi hắn ta biết một số bí mật, hắn ta cũng không thể thoát khỏi thân phận là bệnh nhân tâm thần.
Cũng may, hắn tiếp xúc nhiều với bệnh nhân tâm thần, biết nên đối phó với bọn họ như thế nào: “Phi thuyền của người ngoài hành tinh cung Sư Tử ở đâu?” Lý Hỏa Vượng lại hỏi Tiền Phúc.
“Phi thuyền của bọn hắn không hạ xuống, vẫn đang trốn trong bầu trời sao, bọn họ tạm thời không thể xuống được! Nhưng có một số người ngoài hành tinh cung Sư Tử đã xuống! Hơn nữa có một số người, vì công nghệ cao của bọn hắn! Đã quỳ xuống trước bọn hắn, phản bội chúng ta! Bọn họ là phản đồ!”
Tuy nói hắn đến tìm Tiền Phúc để tìm hiểu tình hình, nhưng sau khi thật sự nghe thấy lời giải thích của Tiền Phúc, trái tim Lý Hỏa Vượng không khỏi nổi trống lần nữa.
Từ miệng của một người bệnh tâm thần nghe được tin tức nửa thật nửa giả, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể miễn cưỡng nghe một cách nửa thật nửa giả.
Sau một hồi nhíu mày trầm ngâm, Lý Hỏa Vượng do dự mở miệng hỏi: “Những tin tức này ngươi nghe được từ đâu?”
Nếu như nói mình không thể có được thông tin chính xác từ chỗ Tiền Phúc, vậy có lẽ có thể tìm kiếm từ đầu nguồn thông tin.
“Nghe được từ đâu?! Chẳng phải rõ ràng như ban ngày cả sao? Chính mắt tôi nhìn thấy! Đừng nói đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi mà anh vẫn không thấy gì!” Tiền Phúc trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận