Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 933: Dương Tiểu Hài (2)

“Bởi vì lâu dài xuống biển hái ngọc nên nương của ngươi điếc, thân thể yếu, phỏng chừng không sống được bao nhiêu năm, phụ thân của ngươi còn ra biển đánh cá. Chín huynh đệ tỷ muội các ngươi có hai người bị bán, ba người chết yểu, còn sót lại bốn, nửa năm trước đại ca ngươi ra ngoài bắt cá rồi không trở về nữa, bọn họ cũng đều là đản dân."
"Trên giấy có viết vùng biển bọn họ bắt cá hái ngọc, nếu ngươi muốn tìm bọn họ thì nhờ người biết chữ nói cho ngươi. Ta còn bận việc, đi đây.”
Lão thái giám nói xong vung phất trần màu vàng xoay người rời khỏi, chỉ để lại Dương Tiểu Hài và người phụ nữ kia đứng trên bờ ruộng.
Dương Tiểu Hài lấy tờ giấy ra, nghiêm túc nhìn thật kỹ, dù không nhận biết một số chữ.
Xem một lúc sau, Dương Tiểu Hài gấp giấy ngay ngắn lại nhét vào ngực mình.
Dương Tiểu Hài ngửa đầu cười ngượng ngùng với nàng ta:
“Nàng xem, ta còn cho rằng mình giống như Cao sư huynh, là con cháu của đại nhân vật nào, kết quả cư nhiên là bị người bán.”
Dương Tiểu Hài nói xong quay người lại, định đi về Ngưu Tâm Thôn.
Người phụ nữ bỗng nhiên từ phía sau kéo lại hắn ta:
“Đừng nghẹn, muốn khóc thì cứ khóc ra, chuyện này không có gì.”
Nàng ta vừa nói xong Dương Tiểu Hài liền ngồi xổm xuống, tội nghiệp khóc toáng lên.
Ở trong mắt sư huynh đệ khác thì Dương Tiểu Hài luôn rất ngoan, nhưng hắn ta không muốn ngoan chút nào.
Chẳng qua trong đám người trừ người phụ nữ này ra chẳng ai phát hiện điểm này.
Nàng ta ôm lấy Dương Tiểu Hài, vỗ nhẹ lưng hắn ta, vô thanh an ủi.
Dương Tiểu Hài trút uất ức ra thật lâu, rốt cuộc lại đứng lên, mang theo nàng ta đi hướng Ngưu Tâm Thôn:
"Ài! Tiểu hài, ngươi đi đâu vậy? Đây là? Nhìn xem con dê này mập ú, tối nay chúng ta hãy nướng một con đi!”
“Từ lúc ở Thanh Khâu ăn một bữa dê nướng thì ta không quên hương vị được, nướng ăn siêu ngon!”
“Được! Tào sư huynh, nhiều người như vậy e rằng một con không đủ ăn, chúng ta nướng vài con đi.”
Dương Tiểu Hài cười tươi như những người khác, hắn ta đi vào nhà bếp, lấy ra dụng cụ giết heo làm thịt dê.
Hắn ta bê ra đá mài dao, nhanh nhẹn mài lưỡi dao, ngón tay bỗng đưa tới trước lưỡi doa, bị cắt chảy máu ròng ròng.
“Làm sao vậy? Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta tìm kim sang dược cho ngươi.”
Nàng ta định chạy ra nhà bếp thì Dương Tiểu Hài nâng ngón tay đổ máu nói một câu khiến nàng ta ngừng lại:
“Ta muốn đi gặp bọn họ, gặp người nhà của ta.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Dương Tiểu Hài, người phụ nữ nhẹ gật đầu, nói:
“Vậy được, lấy phu quân theo phu quân, gả chó thì gánh đòn gánh theo, ngươi đi đâu, ta theo ngươi."
“Tiểu Hài, đi thật hả? Chúng ta khó khăn lắm mới từ bên kia lại đây, kết quả ngươi muốn quay về? Không cần đâu.”
"Tiểu hài, Hậu Thục xa lắm, càng miễn bàn là biển phía nam Hậu Thục nữa, ngươi đi rồi về ít nhất phải mất nửa năm, một năm.”
Nghe thấy Dương Tiểu Hài nói muốn đi tìm cha mẹ của mình, những người cùng nhau đi ra Thanh Phong Quan đều cố gắng khuyên nhủ.
Bọn họ chịu khổ trên đường đi, cái gọi là xa quê mạng như cỏ rác không phải chỉ là câu nói, thời này hễ đi xa nhà thì sẽ có phiêu lưu.
Núi cao đường xa, trời biết dọc đường đi sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Mà đối diện người khác khuyên bảo, Dương Tiểu Hài giữ trầm mặc.
Dương Tiểu Hài cõng hành lý nhìn Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế thái sư:
"Lý sư huynh, huynh nói ta đi được không?”
“Chân ở trên người của ngươi, muốn đi hay không đừng hỏi ta. Cẩu Oa, đưa gậy như ý gỗ mục cho hắn, để phòng thân.”
"A!?"
"A cái gì, nhanh một chút, tiện thể giúp hắn khiên chiếc xe ngựa lại đây, đường xa như vậy mà đi bằng chân e rằng sẽ mòn giày.”
Hành lý lên đường của Dương Tiểu Hài bỗng chốc nhiều hơn, các loại lương khô xếp đầy thùng xe, đủ cho hai người ăn đến khi tới Hậu Thục.
“Ngươi lấy tiền này đi, dùng để lận lưng, cũng có thể giải quyết phiền phức trên đường.”
Khi Dương Tiểu Hài cầm một túi bạc nặng trĩu thì luống cuống nói:
"Lý sư huynh, những thứ này ta không thể lấy, ta ... ".
“Kêu ngươi cầm thì cứ cầm, hiện tại trong thôn không thiếu tiền, ta bị thương chưa lành, không thể cùng ngươi đi. Nếu ngươi muốn đi vậy cứ đi, hiện giờ thiên hạ thái bình, tai họa tầm thường thì phù lục mà ngươi học và có gậy như ý gỗ mục cũng có thể giúp ngươi giữ mạng."
Dương Tiểu Hài nghe lời này, kích động trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu với Lý Hỏa Vượng vài cái, rồi nhảy lên xe ngựa, mang theo người phụ nữ ngồi trên xe rời khỏi Ngưu Tâm Thôn.
Cẩu Oa ôm nữ nhi bỗng nhiên tiến lên một bước, la lớn: "Tiểu Hài! Đi qua Thanh Khâu tiện thể thăm Tôn Bảo Lộc, nói cho hắn biết ta đã cưới thê, còn sinh nữ nhi!”
“Tốt! Cẩu sư huynh! Ta biết!"
Dương Tiểu Hài đi, người khác cũng tụm năm tụm ba trở về.
Trên đường đi Cẩu Oa cáu kỉnh nói:
“Tiểu Hài đi rồi ai nấu cơm cho chúng ta? Triệu Ngũ, tay nghề của ngươi thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận