Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 302: Hai bên (1)

Nghe thấy lời này, Tào Hải mới cảm thấy đỡ hơn một chút, cẩn thận thò hai ngón tay đẩy chân heo kia ra.
"Tạp Gia có chuyện quan trọng muốn cùng Bành tướng quân thương lượng, ngươi biết nàng ta đang ở đâu không? Vừa rồi đến chủ doanh xem rồi, nàng ta không có ở đó.”
"Ngươi là giám quân mà cũng không biết thì ta nào biết chứ, vừa rồi chỉ lo cướp tiền cướp nữ nhân với đám súc vật kia.”
Vào lúc Tào Hải đầy vẻ bối rối, một bàn tay lông lá đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, lần mò về phía cơ thể hắn.
Tào Hải hoảng hốt vội vàng lùi về sau mấy bước, lúc này mới phát hiện ra chủ nhân của bàn tay đó là một thanh niên lông mày lưỡi mác, hắn đang giả vờ đầy vẻ kinh ngạc nhìn vào tay mình.
"Ôi... Hình như ta vừa chạm phải thứ gì đó, Tào công công, không cắt sạch sẽ nha, có phải còn để lại một chút để truyền đời cho Tào gia không?”
Tào Hải nhìn thấy người này, không quan tâm đến lời trêu chọc của hắn, vội vàng hỏi: “Hầu Văn, ngươi là đoản binh của Bành tướng quân, nàng ta đang ở đâu, ngươi chắc chắn là biết nhỉ?”
"Khà khà... Muốn biết sao?”
Hầu Văn áp sát qua, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng dùng tay vỗ một cái vào mông hắn, đợi đối phương che phía sau lại, lại nhanh chóng đánh phía trước một cái.
"Ôi chao, đừng trêu chọc ta, nhà ta thực sự có chuyện muốn tìm Bành tướng quân. Chuyện này liên quan đến tiền đồ của Bành tướng quân.”
"Tướng quân bị thương rồi, ở bên kia trị thương, chú ý một chút, hiện tại nàng ta tâm tình không tốt.”
Tào Hải không quan tâm đến những thứ khác, đi về phía số ít những ngôi nhà còn nguyên vẹn theo hướng mà Hầu Văn chỉ.
Tào Hải cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy Bành Long Đằng đang nằm trên giường, để mặc cho hai vị đại phu băng bó vết thương trên cổ.
“Ôi!” Tào Hải đi vào, đến bên cạnh Bành Long Đằng, giậm chân thật mạnh.
"Ngươi đây là điên rồi sao? Vậy mà lại giết chết mấy nghìn người.”
Bành Long Đằng nhắm mắt dưỡng thần nói: “Đánh trận không đưa tiền lương, ai thay bọn họ đánh trận? Không thưởng, ai thay bọn họ đánh thắng trận?”
"Đòi tiền bọn họ còn khó hơn giết chết bọn họ, được rồi, nếu bọn họ có chỗ khó, vậy ta tự mình đòi thưởng.”
"Ở chiến trường liều mình đánh giết lâu như vậy, ta không thể bạc đãi binh lính của mình được.”
“Ngươi ngươi ngươi...” Tào Hải tức giận đến nói không nên lời.
“Không phải chỉ là một tiểu trấn mấy nghìn người thôi sao, nhìn ngươi sốt ruột kìa, ta không tìm đến thành đã là rất không có lỗi với những sĩ đại phu kia rồi.”
"Nói nhỏ thôi! Đó đều là người của Hầu Thục!" Tào Hải tức giận đến lau nước mắt, đi tới đi lui trong phòng.
"Bây giờ ở trong triều, bởi vì thiên tai mà loạn đến không chấm dứt được, vậy mà ngươi đây lại còn muốn đi gây thêm phiền phức cho bọn họ. Ngươi đắc tội hết với bọn họ rồi đấy.”
Đẩy đại phu đang khâu lại cổ cho mình ra, Bành Long Đằng ngồi thẳng dậy.
"Thiên tai hay không thiên tai đều không liên quan đến ta, cho dù trời có sập xuống, người làm binh cũng phải lấy tiền lương. Hơn nữa, ngươi sợ cái gì? Cũng không phải lần đầu có thiên tai.”
"Bà cô ơi, ngươi lấy tiền lương thì cứ lấy tiền lương thôi, ngươi giết người làm gì?”
Tào Hải oán trách giơ tay hoa lên, dùng khăn tay lau đi vết máu trên áo giáp của Bành Long Đằng.
"Vừa mới từ chiến trường về, lại chết nhiều người như vậy, kết quả không lương không thưởng, trong lòng các chàng trai đều nén nhịn uất ức, còn không giải tỏa ra thì sẽ kêu gào trong doanh trại.”
Giọng nói của Tào Hải trở nên nhỏ hơn rất nhiều: “Cần ngươi nói toạc ra, giấy không bọc được lửa, ngươi làm như vậy, cả triều đình biết rồi.”
"Biết rồi thì biết rồi, ngươi cho rằng đám người đó không biết sao?”
"Bọn họ bù quân lương của tặc phối quân, thật sự không đoán ra được ta sẽ có phản ứng thế nào?”
"Phía trên sẽ không làm lớn chuyện, các sĩ đại phu sẽ giúp che đậy lại, nếu không, làm lớn ra rồi, mặt ai cũng đều khó coi.”
"Hiện tại tốt biết bao, bọn họ không cần móc ra nhiều tiền, chúng ta cũng có lương, ai cũng không thiệt.”
"Hơn nữa, ta cũng không phải làm bừa, đây là có cớ xuất binh, không nhìn thấy ta đã đánh ra mấy tên gián điệp Tứ Tề sao?”
Nói đến đây, Bành Long Đằng như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức âm trầm lại, đưa tay sờ má trái của mình.
Hình xăm màu đen trên khuôn mặt đó đã bị thiêu đốt phần lớn rồi, hai chữ ‘tinh trung’ uốn lượn trông vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là con mắt bên trái, con mắt phượng thanh tú đó của Bành Long Đằng đã bị một lớp sương trắng bao phủ, rõ ràng là đã mù rồi.
"Hảo tiểu tử, có thể chạy thoát khỏi tay ta, còn có thể đả thương ta, có dũng khí.”
"Giám quân, ngươi đi báo cho người của Giam Thiên Tư, đợi tìm thấy rồi thì báo cho ta biết vị trí, hắn nhất định phải do ta giết chết.”
"Ài, tướng quân, thôi bỏ đi, nếu tiên tiểu tử đó đã là người của Áo Cảnh Giáo thì không cần ngươi quản, chúng ta hồi doanh thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận