Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 961: Chùa Trung Âm (2)

Nghe tới đây, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cứng đơ, và xem xét lại người ở trước mặt mình Chính Bác Kiều.
Chuyến này mình ra đây, cũng là vì muốn giúp Giam Thiên Tư đối phó với Pháp Giáo, nếu có tình báo thì đương nhiên sẽ tốt, mà sao lại có cảm giác thằng này đang cố tình sắp xếp mình rời khỏi, hay do miếu Trung Âm này có gì đó sao?
“Chính đại nhân, ngươi cũng biết ta là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng mệnh ta đi ngao du Đại Lương, giám sát mọi chuyện bất bình, nếu như nói có gì che giấu Hoảng thượng, vậy thì đây là tội khi quân.”
“Ha ha, Lý đạo hữu này nói gì vậy, chỉ là việc của Giam Thiên Tư, thì e là Hoàng thượng cũng không quản được?”
“Hoàng thượng không quản được, thì chẳng lẽ chuyện cần biết cũng không cho biết sao?” Những lời nói né tránh của đối phương đã tạo nên sự nghi ngờ rất lớn cho Lý Hỏa Vượng.
Chính Bác Kiều có chút không biết sao nên đã thở dài, hình như đã chịu thua rồi, “Được, đợi người của ta phái đi Thanh Khâu trở về, thì sẽ biết được tình hình ở miếu Trung Âm ra sao, lúc đó sẽ báo cáo rõ ràng cho khanh sai đại nhân tỉ mỉ, đây là việc của Pháp Giáo, đại nhân có cần giúp đỡ gì không?”
Liếc nhìn những người khác xung quanh, Lý Hỏa Vượng không muốn quá căng thẳng, bây giờ việc của Pháp Giáo cũng là quan trọng hơn, dù gì bây giờ những người mình quan tâm đều ở Đại Lương, chứ không phải ở Thanh Khâu.
“Đạo sĩ nói những lời này là sao chứ? Ta cũng ở Đại Lương, ta cũng là một thành viên của Giam Thiên Tư, giải quyết Pháp Giáo là chuyện bắt buộc, tại sao lại cảm thấy ra sẽ từ chối chứ.”
“Hahaha, là ta sai, không nên chậm trễ nữa, vì để tránh tín độ của Pháp Giáo chuyển địa điểm, ta sẽ ghi vị trí cho ngươi.”
Nói xong, Chính Bác Kiều lần nữa đi tới bếp lò bên cạnh, lấy một nắm tro lên, nhanh chóng ở dưới đất ghi ra.
Rất nhanh, những nơi được tro ghi ra đã xuất hiện những địa chỉ ghi ở dưới đất, đa số cũng là những thôn quê xa xôi ở Giang Nam, xem ra Pháp Giáo cũng giống như Bạch Liên Giáo lúc trước, ngụy trang thành người dân bình thường để ẩn núp mọi nơi trong Đại Lương.
Sau khi viết xong, Bách Chính Kiều dùng phất trần quét một cái, địa chỉ được tro viết ra nhanh chóng tập hợp lại thành một đống và bay vào trong tay hắn.
Chính Bác Kiều bưng lấy đống tro đó, bước nhanh tới trước mặt Lý Hỏa Vượng và đưa cho hắn.
“Tại hạ rất rành việc thuật luyện đan, Lý đạo hữu hãy khoan đi, ta sẽ cho ngươi một số đan được quý báu cho ngươi điều tiết sức khỏe.”
Lý Hỏa Vương đưa tay ra, bắt lấy tro của đối phương và nhét vào trong người, xoay người rời đi, “Thôi không cần đâu, con người ta không thích ăn đan dược.”
Lần này hắn đang toán tính ta đây, dẫn theo đám người không phải lòng đồng với đám người của Giam Thiên Tư lại là một sự liên lụy.
“Trong Tư cũng sẽ phái người đi tìm, nếu nhưng gặp phải, ngươi chỉ cần nói tên ra, thì họ sẽ nhường đường.” Chính Bác Kiều nhìn sau lưng của Lý Hỏa Vượng mà nói.
Lý Hỏa Vượng xem như không nghe thấy, dẫn theo Lý Tuế rời khỏi như một cơn gió.
Đợi sau khi Lý Hỏa Vượng rời khỏi, hắn hơi quay người về phía Phật Ngọc Lư nói: Người này không đồng lòng với chúng ta, có thể lôi kéo, nhưng tiếp xúc với hắn nhất định phải cẩn thận.”
Phật Ngọc Lư lập tức gật đầu, “Thuộc hạ hiểu rõ, người này cậy quyền dựa thế, không ưa gì người trong tư.”
Nghe thấy những lời này Chính Bác Kiều đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc và lắc đầu nhẹ. “Không phải không phải, chỉ e là người này cũng không phải một lòng đối với Hoàng thượng.”
Rõ ràng là đang bàn chuyện quan trọng như vậy, nhưng Chính Bác Kiều cũng không hề có ý tránh né Chính Đức tự phương trượng ở kế bên.
Nghe thấy những lời này của Chính Bác Kiều, Phật Ngọc Lư ngơ ngác. “Hắn cũng không phải một lòng với Hoàng thượng sao? Vậy hắn một lòng với ai? Chắc hắn không phải là người của Pháp Giáo chứ?”
“Thôi đừng nhắc hắn nữa, không thể làm chậm trễ việc lớn, thời thế bây giờ cẩn thận vẫn là tốt hơn, sau này đối đầu với hắn, phải kiếm ta trước.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Sau khi giao phó công việc, gương mặt của Chính Bác Kiều lại nở nụ cười, đi tới lão hòa thượng Thiện Độ. “Thiện Độ đai sư, nếu như việc chính đã giải quyết xong, vậy thì chúng ta cùng tới Vũ Hoa chay dùng bữa?”
“A Di Đà Phật, Phương thí chủ đã tốn kém rồi.”
Thiện Độ chắp tay, quấn lấy xâu chuỗi hạt Phật và đã là làm một lễ Phật trước mặt vị đạo sĩ.

Trong phòng bệnh màu trắng, Lý Hỏa Vượng cầm cái ly nhựa lắc lư trước mặt Ngô Thành, tiếp theo lại đưa các viên thuốc màu vàng màu xanh lên trước mặt hắn.
Bỏ từng viên thuốc vào trong miệng, Lý Hỏa Vượng cầm ly nước lên, uống nước trong ly rồi nuốt các viên thuốc xuống.
Và vẫn còn chưa xong, Lý Hỏa Vượng mở miệng ra, đưa lên đưa xuống cái lưỡi trong miệng, để chứng minh rằng bản thân mình không có giấu thuốc.
Đợi tới khi sau khi Ngô Thành kiểm tra xong và chuẩn bị bước ra phòng, thì Lý Hỏa Vượng mở miệng nói: “Thuốc ta đang uống có mắc không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận